Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1576 - Mùa Săn Thú, Gậy Ông Đập Lưng Ông (9)



Chương 1576 - Mùa Săn Thú, Gậy Ông Đập Lưng Ông (9)




Thôi Sàm phối hợp nói: “Đối với Trần Bình An mà nói, lần khảo nghiệm ở trấn nhỏ năm xưa thật ra có rất nhiều thứ cám dỗ từ bên ngoài, không đủ thuần túy, cho nên chúng ta mới bị thua thảm như vậy, cuối cùng ta vẫn xem nhẹ một thiếu niên đến từ ngõ hẻm, hắn đã có đủ bản lĩnh được Tề Tĩnh Xuân chọn trúng thì trước hết, ta, chúng ta cứ nên cẩn thận hơn. Thế nên lần kiểm tra này, chỉ hỏi bản tâm.”
Thôi Đông Sơn vốn không bị Thôi Sàm mê hoặc, bị lão già khốn kiếp âm hiểm đó tính toán sau lưng, trên thực tế dù đi bước nào thì Thôi Sàm đều sẽ nói rõ ràng thẳng thắn với Thôi Đông Sơn.
Càng như vậy, Thôi Đông Sơn lại càng cảm thấy mình đang khoanh tay chịu chết.
Cho nên sau khi Trần Bình An và bốn người trong tranh đi đến Thanh Loan quốc, cuối cùng Thôi Đông Sơn cũng ngồi không yên nữa, hắn không thể trơ mắt nhìn bản thân biến thành kẻ dưới quyền lão già thối.
Cho nên hắn đã đột ngột xuất hiện ở cái thôn nhỏ tĩnh mịch an tịnh kia.
Từ sau lúc đó, mãi cho đến khi Trần Bình An đến thư viện Sơn Nhai.
Thôi Đông Sơn từng ăn gian hai lần nho nhỏ.
Một lần là dùng thuận theo tự nhiên mượn trận tranh luận phật đạo nơi Thanh Loan quốc để nói về học vấn pháp gia, còn một lần khác, Thôi Đông Sơn hắn đã âm thầm giao cẩm nang cho Bùi Tiền, trên tờ giấy trong đó có viết một câu.
Lần gặp mặt thứ hai ở thư viện Sơn Nhai, dụng ý thực sự khi hắn thuyết phục Trần Bình An đọc thêm mười mấy quyển chân kinh tam giáo bách gia chính là len lén đề cử mấy quyển chân kinh phật gia cho Trần Bình An.
Muốn phá được thế cục này đã trở thành hy vọng xa vời, vậy lùi lại một vạn bước mà nói, để cho Trần Bình An tốt xấu bảo vệ được đạo tâm bản thân là được. Thôi Đông Sơn biết mình chỉ đang cố sức giãy dụa để tạo ra thêm hai khả năng.
Một là pháp gia, thị phi đúng sai, chỉ có pháp mà thôi, không phân biệt thân sơ.
Cái nữa là phật gia, nói về nhân quả, chúng sinh đều khổ, hôm qua vì nhiều nguyên nhân, hôm nay tạo ra nhiều loại quả, kiếp trước vì nhiều nguyên nhân, kiếp này nhận nhiều loại quả, những người vô tội phải chịu nhiều nạn tai bất ngờ kia chính là vì kiếp trước đã bị tội nghiệt quấn thân, theo "lý" sẽ là như thế.
Thật ra sự gian lận của Thôi Đông Sơn còn có một lần hắn ẩn nấp nữa.
Là một lần tình cờ ngay tại tòa nhà nội viện trong thư viện Sơn Nhai.
Lúc này, Thôi Sàm nhìn về phía chiếc thuyền lâu trên hồ đã chậm chạp đến gần bến đò Thanh Hạp đảo, mỉm cười nói: “Ta có thể giả vờ như không nhìn thấy hai lần gian lận của ngươi, ta dùng thế mạnh ép ngươi, khó tránh chuyện ngươi sẽ không phục, cho nên nhường ngươi hai lần thì có sao đâu?”
Thôi Đông Sơn cười tủm tỉm nói: “Con rùa già nhà ngươi, giọng điệu thật sự khiến cho người ta ghét, ta thích, ta thích! Hay là ngươi lại cho ta thêm một cơ hội, quá tam ba bận mà, sao hả?”
Thôi Sàm nhìn về phía chiếc thuyền lâu: “Không phải ta đã nhường rồi sao, nhưng chỉ sợ nói ra thì sẽ làm cho tên tiểu tử nhà ngươi không giữ được thể diện mà thôi.”
Vẻ mặt Thôi Đông Sơn trở nên khó coi.
Thôi Sàm tự nhủ: “Ở trong viện tử Đông Hoa sơn ngươi đã cố tình dụ dỗ hai đứa bé nghịch ngợm ngang bướng vẽ loạn lên hai bức họa tiên gia của ngươi, sau đó ngươi cố ý dùng bức họa khô lâu giải nhiệt để dọa Bùi Tiền, cố ý làm cho mình trở thành một kẻ hơi quá đáng, sau đó đúng thật là đổi lại được trận đánh chửi của Trần Bình An, nhất định là biểu hiện của Trần Bình An đã khiến cho ngươi mừng như điên đúng không? Bởi vì hắn đã đi một con đường xa như vậy nhưng vẫn không quá câu nệ đám đạo lý chết trong sách kia, hiểu được co với duỗi quân tử không thể thiếu cái nào, còn biết cả cái gọi là nhập gia tùy tục. Đáng cười là Thôi Đông Sơn ngươi sẽ không để ý đến mấy bức tranh đó, trong mắt ngươi chúng nó chẳng đáng một đồng, lại cộng thêm chuyện Trần Bình An đồng ý xem ngươi như người một nhà cho nên Trần Bình An không nói đạo lý, rõ ràng là Bùi tiền và Lý Hòe đã làm sai trước, nhưng vì sao lại giảng đạo lý thứ tự cơ bản với Thôi Đông Sơn ngươi? Bởi vì đây gọi là nhập gia tùy tục, đạo lý trên đời này đều phải phù hợp với sự không sai của lòng người, dụng ý của ngươi đơn giản là muốn sau khi Trần Bình An biết được những hành vi việc làm của Cố Xán sẽ suy nghĩ kĩ lại một chút, vì sao Cố Xán lại biến thành một tên tiểu ma đầu lạm sát người vô tội trong Thư Giản hồ này, có phải có nguyên nhân gì đó không? Có phải thế đạo chính là như vậy, thật ra Cố Xán cũng không sai gì cho lắm?”
Vẻ mặt Thôi Đông Sơn trở nên nghiêm túc.
Thôi Sàm cười nói: “Nhưng như vậy thật sự có hiệu quả sao? Ngươi thật sự cho rằng nước cờ này của ngươi khéo lắm à? Sai rồi, chiêu này của ngươi đối với thiếu niên ngõ Nê Bình năm đó thì đúng là cao tay, nhưng đối với Trần Bình An đã được qua mài giũa hôm nay mà nói, ngược lại chính là thêm dầu vào lửa, sẽ chỉ làm cho hắn suy nghĩ càng sâu hơn, đến cuối cùng cũng chẳng biết nên làm thế nào. Thôi Đông Sơn, chuyện cho đến bây giờ, ngươi còn chưa nhìn ra điểm thú vị thật sự trong ván cờ này hay sao?”
Thôi Sàm mang vẻ mặt tự nhiên, từ đầu đến cuối cũng không quay đầu nhìn Thôi Đông Sơn cái nào, lại càng không lấy tư thế hùng hổ dọa người ra: “Thú vị ở chỗ nào? Trên hai chữ hỏa hầu đó, đạo lý phức tạp ở chỗ vừa vặn có thể nói là nhập gia tùy tục, có cũng được mà không có cũng chả sao, đạo lý có thể nói cũng có thể không, nhưng giữa pháp lý, luật lệ một phương tất có đạo lý của nó, nhưng cũng có thể bị trộn lẫn. Thư Giản hồ là một nơi không có luật pháp, luật lệ thế gian không thể nào dùng được, đạo lý thánh hiền cũng không dùng được, đến cả những quy củ mà nhiều hòn đảo ở Thư Giản hồ đã kí kết cũng không dùng được. Ở đây cá lớn nuốt cá bé, cá bé ăn tôm tép, người ăn người, người không xem người là con người, tất cả đều dựa vào nắm đấm để nói chuyện, hầu như tất cả mọi người đều là giết tới giết lui, bị quấn lại trong đó, không ai là ngoại lệ cả.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận