Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1288: Ăn Đậu Phụ Thối (3)

Chương 1288: Ăn Đậu Phụ Thối (3)Chương 1288: Ăn Đậu Phụ Thối (3)
Chương 1288: Ăn Đậu Phụ Thối (3)
Trần Bình An uống một ngụm Hoa Quế Tửu, bắt đầu nhỏ giọng ngâm nga, cười đưa tay chỉ về phía Bùi Tiền,"Điếm tiểu nhị, ta đọc chút sách, biết chút chữ, cả một bụng học vấn, bán không được mấy quan tiền."
Ai u.
Là nói Bùi Tiền nó.
Bùi Tiền cao hứng muốn hỏng mắt, nhịn không được thốt ra: "Đậu phụ thối ăn ngon mua không nổi!"
Trần Bình An hiểu ý cười, "Trên núi có yêu quái quỷ quái, ao hồ sông ngòi có thủy quỷ, bị dọa sợ quay đầu lại, thì ra đã rời xa nhà rất nhiều năm."
Bùi Tiền phụ họa,"Ăn đậu phụ thối!"
Trần Bình An lại uống rượu, tùy tay chỉ qua nơi khác, không đúng dịp, vừa vặn là Tùy Hữu Biên bên kia, cũng không sao cả,"Tiểu cô nương nhà ai, trên người mang theo hương hoa lan, vì sao khóc tèm nhem mặt, ngươi nói đáng thương hay không?”
Bùi Tiền gật mạnh đầu,"Không ăn được đậu phụ thối thật đáng thương!"
Trần Bình An nheo mắt mà cười, ngón tay chỉ chỗ cao, nhẹ nhàng ngâm nga: "Thử hỏi phu tử tiên sinh làm sao bây giờ, trên cành cây treo một con diều nhỏ phơi nắng."
Bùi Tiền ôm bụng cười to,"Ăn đậu phụ thối, đậu phụ thối thật ngon!”
Nhà trúc bên kia, Trương Sơn Phong cùng Từ Viễn Hà nhìn nhau cười.
Chu Liễm nhắm mắt mà cười, rung đùi đắc ý.
Lô Bạch Tượng nhẹ nhàng vỗ đầu gối.
Tùy Hữu Biên phá lệ không tức giận, ngược lại che miệng mà cười, cười tới mức nheo mắt.
Ngụy Tiện chống cằm, nghiêng đầu, không biết từ khi nào đã ngồi xổm cửa căn nhà trúc, nhìn bóng lưng tiểu nha đầu đen như than.
Thầy trò hai người, kẻ xướng người hoạ, ở giữa non xanh nước biếc.
Hai mươi ngày sau, đoàn người Trần Bình An đi ngang qua một ngọn núi cao thế núi dốc đứng như lông mày nữ tử, sau khi vào địa giới, đi đường nhỏ trên núi ngắn ngủn một nén nhang, thế mà đã đụng phải hai nhóm nam nữ, một nhóm mười mấy người có khí chất phú quý, phần nhiều là xuất thân quan phủ, máy tùy tùng thị vệ, giống như đeo trường đao thống nhát, nam nữ già trẻ đều có. Một đám người khác người đầy khí chất giang hồ, tổng cộng sáu người, bốn vị nam tử khoảng năm mươi tuổi, hơi thở trầm ổn, bước đi không tiếng động, không nghi ngờ gì, tất nhiên là võ phu hàng đầu trên giang hồ Thanh Loan quốc, người cầm đầu là vị lão giả mũi ưng, ánh mắt sắc bén, bên cạnh dẫn theo một thiếu nữ mặt tròn, tuy tư sắc không xuất sắc, nhưng có một đôi mắt thanh tú, lấp lánh tỏa sáng.
Hai nhóm người đều là đi lên trên núi, đám nhân vật quan gia kia lúc trước Trần Bình An gặp, đã chủ động tiến lên hỏi phong cảnh nhân tình nơi đây, đối phương giới thiệu một phen, Trần Bình An mới biết được đỉnh ngọn Thanh Yếu sơn này có một tòa Kim Quế quan, trong đạo quan có thần tiên tu hành, chỉ là thường xuyên quanh năm suốt tháng đều đóng cửa từ chối tiếp khách, mùa đông năm trước, đạo quan để tiều phu truyền lời ra, chuẩn bị thu chín vị đệ tử, chỉ cần tuổi từ mười sáu trở xuống, không hỏi xuất thân, chỉ xem cơ duyên, cho nên gần đây có không dưới ba trăm người, đều tự mang theo thiếu niên thiếu nữ hoặc là bé trai bé gái trong nhà. nối liền không dứt, ùn ùn ùa vào Thanh Yếu sơn.
Trần Bình An nhớ Chân Vũ kiếm cùng đoản đao hôm nay còn đặt ở đại đô đốc phủ, nên không muốn tham gia giúp vui, Trương Sơn Phong và Từ Viễn Hà hai năm qua trèo non lội suối, nhất là sau khi thấy thuỷ bộ đàn tràng của Thanh Loan quốc và La Thiên đại tiếu của Khánh Sơn quốc, hứng thú không lớn đối với một ngọn núi mở cửa thu đồ đệ, về phần đạo sĩ Kim Quế quan là thần tiên thật hay là cao nhân giả, đoàn người càng không để tâm.
Trong một quốc gia bình thường của Bảo Bình Châu, Kim Đan Địa tiên đã là tồn tại cao không thê chạm tới, dù sao tồn tại tàng long ngọa hỗ như vương triều Đại Ly, phóng mắt cả tòa Hạo Nhiên Thiên Hạ cũng không gặp nhiều.
Khi thiết ky Đại Ly Tống thị giẫm chân lên phía bắc Quan Hồ thư viện không xa, trừ học cung cho danh nghĩa chính thống, trên thực tế Đại Ly tương đương bao gồm một nửa giang sơn một châu, tiếng hô Đại Ly được xưng là vương triều lớn thứ mười của thiên hạ, càng ngày càng mạnh.
Lúc gặp nhóm người thứ hai, ánh mắt thiếu nữ mặt tròn chưa từng mất đi sự phấn khích, người thanh niên áo bào trắng đeo một chiếc hòm trúc, bên hông có một bầu rượu màu son; tiêu nha đầu đen như than cưỡi trên lưng bò, kiếm trúc đao trúc đeo đan chéo nhau bên hông; nữ tử tuyệt sắc lưng đeo trường kiếm... Còn có đạo sĩ trẻ tuổi và đao khách râu quai nón, thật sự là một đội ngũ đi đường xa cổ quái. Chẳng lẽ đây là sơn trạch dã tu gia gia từng nói? Cũng may lão giả đồ đen tuy nhìn qua là biết không phải hạng người dễ chọc vào, nhưng thân là người từng trải nên vẫn muốn giảng chút quy củ cũ, rất nhanh thôi đã ngăn lại tầm mắt đánh giá không kiêng nễ gì của thiếu nữ, không chỉ như thế, còn gật đầu hỏi thăm Trần Bình An, đại khái xem như giải thích thay vãn bối.
Trần Bình An liền ôm quyền cười đáp lễ.
Hành tấu giang hồ, phần nhiều là bèo nước gặp gỡ như vậy, chỉ là hai nhóm người vốn nên như người lạ, bị một trận mưa to bát thình lình khiến cho một lần nữa tụ lại cùng một chỗ.
Cuồng phong mưa rào hiếm thấy, khiến đường nhỏ trên núi đặc biệt lầy lội khó đi, cơn lạnh mùa xuân vốn là lạnh thấu xương, gió núi gào thét lướt qua. trân mưa này lai cực kỳ âm lạnh, Bùi Tiền trực tiếp bị giọt mưa to như hạt đậu tương đánh cho ngắn ra, đánh tới mức khuôn mặt nóng rát đau đớn, rất nhanh thôi đã môi tái nhợt, cả người run lên, đây còn là thể phách Bùi Tiền sau khi tập võ, nếu là trước khi tập võ, nhắm chừng chỉ là trong chốc lát gió thổi mưa xối như vậy, cũng đủ khiến Bùi Tiền bệnh không dậy nỗi.
Trần Bình An bảo Chu Liễm dò đường, xem gần đây có chỗ trú mưa hay không, lão nhân còng thân hình như khỉ vượn, di chuyên ở giữa cây cối đất đá, rất nhanh sau đó đã trở về, nói phía trước cách đó không xa có một hang đá lớn do thiên nhiên hình thành, bây giờ đã có một đám người đặt chân bên đó, đốt đống lửa sưởi ám. Trần Bình An cõng Bùi Tiền lên, mở chiếc ô lá đồng từ Ngẫu Hoa phúc địa mang ra, còn lấy cái áo tơi ra, cố gắng để Bùi Tiền bớt chịu chút gió núi nước mưa đánh vào.
Trương Sơn Phong hầu như không mở được mắt, đi ở bên cạnh Trần Bình An, lớn tiếng nhắc nhở: "Trận mưa to này không hợp lẽ."
Trần Bình An gật gật đầu, lấy ra một lá bùa giấy vàng chất liệu tương đối bình thường, chính là Dương Khí Thiêu Đăng Phù phẩm trật thấp nhất trong (Đan Thư Chân Tích} , gặp núi gặp sông, chùa miếu đạo quán đồ nát hoặc là bãi tha ma, Trần Bình An đều sẽ lấy bùa này mở đường, xem xét trình độ nồng đậm của khí âm sát của một vùng khí hậu. Hai ngón tay Trần Bình An kẹp lá bùa, nhẹ nhàng run lên, sau khi rót chân khí vào trong đó, nháy mắt mồi lửa, may mà tắm Thiêu Đăng Phù này thiêu đốt nơi đầu ngón tay với tốc độ không nhanh, so với lần năm đó một mình xâm nhập miếu thành hoàng Thải Y quốc đã kém hơn rất nhiều, Trần Bình An xuất phát từ sự cần thận, chưa tắt Thiêu Đăng Phù. cầm lá bùa mở đường, đề tránh phía trước có cạm bẫy.
Chiến dịch khe núi, kết thù với một vị Kim Đan Địa tiên không nói, nói không chừng còn rước lấy sự thèm muốn của đám tán tu kia, phải cần thận.
ebookshop.vn - truyện dịch giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận