Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1580 - Có Những Trùng Phùng Thật Trớ Trêu (3)



Chương 1580 - Có Những Trùng Phùng Thật Trớ Trêu (3)




Lữ Thải Tang đột nhiên thấy hơi thương cảm, nhìn Cố Xán, chỉ trong một năm thôi đứa trẻ này đã thay đổi như vậy, còn ai dám đối xử với hắn như đứa trẻ nữa?
Đến cả sư phụ của hắn, một trong số ít những lão tu sĩ khiến cho Đoạn giang chân quân sinh lòng kiêng kỵ cũng đều nói tên quái thai Cố Xán này, trừ phi ngày nào đó hắn chết bất đắc kỳ tử, không cẩn thận ứng nghiệm với câu nói ác giả ác báo kia, nếu không một khi để hắn nắm được đại thế không liên quan mấy đến Thanh Hạp đảo, vậy thì thật sự là đến thần tiên thượng ngũ cảnh cũng chưa chắc dám chọc vào mối họa này.
Lữ Thải Tang nhẹ giọng nói: “Cố Xán, bao giờ huynh mới có thể thổ lộ tâm sự với ta?”
Cố Xán rút một cánh tay từ trong tay áo ra nhấc rèm xe lên, nhẹ nhàng không để tâm mà đáp: “Lữ Thải Tang ngươi đừng mơ nữa, trên đời này chỉ có hai người mới có thể làm cho ta moi tim ra cho bọn họ nhìn một cái, cả đời này chính là như vậy, ta biết như vậy không công bằng đối với ngươi bởi vì ngươi là một trong số ít những tu sĩ của Thư Giản hồ thật sự xem ta là bằng hữu, thế nhưng không còn cách nào khác, chúng ta quen biết muộn, lúc mà ngươi biết ta, ta đã tạo ra thành tựu, cho nên ngươi không được."
Đã vào thành rồi, Cố Xán buông rèm che xuống nói với Lữ Thải Tang: “Chẳng qua ngươi yên tâm đi, nếu một ngày nào đó ngươi có bị người ta đánh chết, ta Cố Xán nhất định sẽ báo thù giúp ngươi.”
Lữ Thải Tang bĩu môi.
Lữ Thải Tang dựa vào vách xe hỏi: “Cố Xán, huynh mới có chút xíu tuổi thế kia, sao làm được như vậy?”
Cố Xán nói: “Hồi ở quê, lúc đó ta chỉ khoảng chừng ba bốn tuổi đã bắt đầu thấy mẫu thân ta chửi rủa đánh nhau với người ta, ta học cái gì cũng rất nhanh.”
Cố Xán giơ ra một ngón tay: “Hơi lớn hơn một chút, ta có thể ngồi bất động ít nhất một canh giờ chỉ để câu một con lươn thôi, hắn cũng làm không lại ta.”
Lữ Thải Tang tò mò hỏi: “Người kia, cuối cùng là ai?”
Cố Xán nheo mắt hỏi ngược lại: “Ngươi muốn chết à?”
Vào thời khắc này, Lữ Thải Tang không sợ trời không sợ đất ở Thư Giản hồ đúng là hơi sợ hãi.
Sắc mặt Cố Xán bỗng nhiên thay đổi, cười hì hì nói: “Tên xấu xa Nguyên Viên kia, cuối cùng sẽ có một ngày ta cũng sẽ nói với hắn một câu như vậy, chỉ là đổi một chữ mà thôi, ngươi muốn mẹ ngươi chết à? Có một tên cha hời là kiếm tu Nguyên Anh có gì hơn người nào, chọc ta, đến lúc đó ta sẽ lột sạch quần áo của mẫu thân Nguyên Viên đưa đến trước mặt kiếm tu, treo trên đầu thuyền lâu, đi dạo hết tất cả các hòn đảo ở Thư Giản hồ.”
Vẻ mặt Lữ Thải Tang vô cùng nghi hoặc.
Cố Xán lại vén rèm xe lên lần nữa, nói với vẻ không để tâm lắm: “Tiếng địa phương quê ta, ngươi nghe không hiểu đâu.”
...
Trong toà lầu cao nhất Trì Thủy thành kia, bốn phía quanh người Thôi Đông Sơn vẫn bị vây quanh bởi một vòng lôi trì vàng kim như cũ.
Thôi Đông Sơn thở dài một tiếng.
Thôi Sàm hơi cúi người nhìn hai bức tranh trên mặt đất mỉm cười nói: “Có phải là rất thất vọng không, chút hi vọng may mắn sau cùng của ngươi cuối cùng cũng không tồn tại? Loại tâm tính kiểu mang hi vọng đặt lên người người khác như vậy là không được rồi.”
Có lẽ Thôi Sàm đã biết từ trước rằng Thôi Đông Sơn sẽ không đáp lời, lẩm bẩm nói: “Đây là hai sự bế tắc trộn chung lại một chỗ, lý được Trần Bình An chầm chậm suy nghĩ mà ra, ác của Cố Xán cũng dần thuận theo tự nhiên mà sinh. Ngươi cho rằng cái thứ nhất kia có thể nằm ở trên người Trần Bình An, Trần Bình An sẽ dùng tình cảm làm cảm động tên nhóc đó, để nó hiểu lý lẽ rồi có thể hoàn toàn tỉnh ngộ? Đừng nói là đạo lý này rất khó nói, mà cho dù tình cảm này có đậm sâu thì Cố Xán cũng sẽ không thay đổi tính cách của mình, đây chính là Cố Xán. Ngõ Nê Bình chỉ nhỏ thế kia, ta lại không xem trọng "cốt khí" đến Lưu Chí Mậu cũng không điều khiển được của Cố Xán sao?"
"Thôi Đông Sơn có phải ngươi đã quá xem thường Thôi Sàm ta rồi không? Đến cả lòng dạ Cố Xán còn không rõ ràng mà đã dám bố trí cục diện này? Đối với loại người như chúng ta mà nói, sai lầm đã từng phạm một lần thì sẽ không thể phạm nhiều hơn nữa, chẳng qua cũng không thể trách ngươi, cuối cùng thì đã đến bước đường cùng, con người ta đều sẽ thích bắt lấy một cọng rơm cứu mạng, đây chính là bản tính con người. Trên thực tế, năm đó khi chúng ta vẫn còn là một người, tất nhiên ngươi cũng thấy đợc, chỉ là bây giờ lòng ngươi đang rối như tơ vò mà thôi.”
Thôi Sàm chỉ chỉ Trần Bình An đang âm thầm dõi theo xe ngựa trong bức tranh: “Ngươi biết cái sai lớn nhất của ngươi nằm ở chỗ nào không?”
Thôi Sàm tự hỏi tự trả lời: “Năm đó sau khi Tề Tĩnh Xuân hoàn toàn trở mặt với chúng ta ở ngôi nhà cũ trong trấn nhỏ kia, ông ta từng nói một câu rằng trong vòng một giáp, nếu ai còn dám gài bẫy Trần Bình An thì cảnh giới của chúng ta sẽ tụt xuống không ngừng, tất nhiên không phải là Tề Tĩnh Xuân muốn giả thần giả quỷ thôi đâu. Trong lòng ta và ngươi đều biết rõ, chẳng qua sau khi chúng ta tách rời nhau thì cuối cùng ngươi vẫn giữ tâm tính thiếu niên, không tin tà, có đúng không? Sau đó ở trong đáy giếng của quán trọ kia, ngươi xém chút nữa bị Trần Bình An đang trên miệng giếng giết chết bằng một sợi kiếm khí. Từ sau lúc đó ngươi lại bắt đầu một suy nghĩ cực đoan khác, ngươi bắt đầu tin tưởng câu nói kia không thể nghi ngờ, đây chính là cọng cỏ cứu mạng cuối cùng trong lúc trái tim đang rối loạn của Thôi Đông Sơn ngươi.”
Khóe môi Thôi Đông Sơn giật giật.



Bạn cần đăng nhập để bình luận