Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1640 - Trời Sáng Rồi (7)



Chương 1640 - Trời Sáng Rồi (7)




Trần Bình An cầm tiên kiếm trong tay, lần lượt vung kiếm lên.
Từng cột nước quấn lấy kiếm khí màu vàng kim, hóa thành bột mịn trên không trung.
Lưu Lão Thành vẫn cứ ung dung, cứ như hao tổn như thế cũng chẳng sao, chút xíu linh khí mà thôi.
Đối phương thì phải liều mạng mới có thể lần lượt chém vỡ cột nước lớn bằng bàn máy nỏ to nhất của vương triều thế tục.
Lại còn phải cẩn thận tập trung tinh thần đề phòng pháp ấn bản mệnh của mình đánh lén nữa.
Trần Bình An nắm chặt thanh bán tiên binh trong tay, máu thịt đã bị mài sạch, có thể thấy được xương trắng của ngón tay và lòng bàn tay.
Lưu Lão Thành y như mèo đang vờn chuột.
Thỉnh thoảng còn cho người trẻ tuổi kia một niềm vui ngoài ý muốn, ví dụ như hòn đá từ vách núi xa xa của Thanh Hạp đảo không hiểu sao tự nhiên bay ra, có thể là thứ to như đình đài lầu các, khí thế như vũ bão, cũng có thể là thứ nhỏ như nắm đấm, lặng yên không tiếng động.
Lưu Lão Thành càng nhìn càng thấy thú vị.
Vẻ mặt của người trẻ tuổi kia trông có vẻ bình tĩnh.
Rõ ràng là hình hài đã tiều tụy, tâm điền đã cạn khô, tất cả tinh khí thần sớm đã như nỏ mạnh hết đà.
Người chưa chết mà lòng đã chết trước?
Rỗng tếch.
Là muốn đánh một hơi đến chết luôn, hay là?
Lưu Lão Thành hiếm khi thấy do dự.
Trong lòng Lưu Lão Thành đang đánh bàn tính tính hơn thua được mất, nhưng tay thì vẫn không ngừng đánh ra.
Ngược lại ông ta muốn xem thử tên kiếm tu trẻ tuổi thần hồn đã không chịu được gánh nặng từ lâu, không tự chủ được mà run rẩy kia có thể kiên trì đến bao lâu.
Trong Thư Giản Hồ, pháp tướng kim thân trong tay cầm một cây búa lớn chuyên áp chế giống loài giao long đánh cho Đại Nê Thu vết thương chằng chịt khắp người, đánh đến lấp biển dời non, nước hồ đều là máu tươi.
Ánh sáng màu vàng của hai vị Nhật Dạ Du Thần chân thần phù cũng ảm đạm.
Pháp ấn Lưu kim Hỏa Linh liên tục không ngừng nhỏ xuống kim dịch hỏa linh.
Hai chiến trường này, thắng bại đã rõ không cần bàn cãi.
Chỉ là Trần Bình An không ngừng khua kiếm bốn phía, tia kiếm như những sợi tơ nhỏ màu vàng kim còn mãi không tan.
Lưu Lão Thành nhìn người trẻ tuổi từ đầu đến cuối không nói một lời nào kia, sát ý dần nặng hơn, ý nghĩ không giết bắt đầu bị lấn át.
Bàn tay đang nắm chặt thanh bán tiên binh kia của Trần Bình An cuối cùng cũng xuất hiện một chút sơ hở nguy hiểm.
Lưu Lão Thành không do dự chút nào, thoáng điều động linh khí sâu không thấy đáy trong khí hải, bốn phía quanh Thanh Hạp đảo cũng tùy theo đó mà vang lên tiếng ầm ầm, như sấm nổ vang mặt hồ. Trong nháy mắt, mấy cột nước đồng thời cùng xông ra khỏi mặt nước.
Trần Bình An hít một hơi thật sâu.
Trong lòng thầm mặc niệm hai chữ.
Chỉ nắm chặt tiên kiếm.
Mấy cột nước vút khỏi Thư Giản Hồ không ngừng tụ lại, vây giết một người một kiếm từ bốn phương tám hướng.
Giống như một cái lồng bằng nước màu xanh biếc, bao vây Trần Bình An vào bên trong.
Sau một lát, những cột nước được ngưng kết kia đứng yên, lơ lửng giữa không trung.
Bóng dáng nhỏ bé của tiên sinh chưởng quỹ trẻ tuổi đã từ lâu chẳng thấy đâu nữa.
Trong Thanh Hạp đảo, mấy ngàn tu sĩ và tỳ nữ tạp dịch thuộc các hòn đảo phiên thuộc đều cho rằng người trẻ tuổi kia chết chắc rồi.
Xa hơn nữa, cũng có vô số người xem trận chém giết này mà rung động tâm can.
Có người nhẹ nhàng thở ra, có người cười trên nỗi đau của người khác, nhưng cũng lác đác có mấy tu sĩ và người thường, nhóm người này vừa quen biết với tiên sinh chưởng quỹ không lâu nhưng vẫn thấy hơi tiếc nuối, ví dụ như Lưu Trọng Nhuận của Châu Thoa đảo, còn có một số tỳ nữ đã từng quen biết tiên sinh chưởng quỹ, cảm thấy Trần tiên sinh này không giống với đám người thần tiên lão gia thông thường cho lắm, có người trong lòng ngổn ngang trăm mối, thậm chí là đau lòng, ví dụ như Hồng Tô, người gác cổng của quỷ tu Chu Huyền phủ.
Trên không trung.
Bên ngoài quả cầu nước to lớn xanh biếc phát ra một tiếng rắc vỡ vụn rất nhỏ khó có thể nghe thấy được.
Lộ ra những sợi nhỏ màu vàng.
Tiếng vang càng lúc càng nhiều hơn, càng lúc càng làm lòng người ta rung động, như tiếng pháo những ngày đầu tháng giêng vang lên giữa phố phường.
Bỗng nhiên giữa lúc đó, trên Thanh Hạp đảo, giống như rơi xuống một trận mưa đông.
Lưu Lão Thành mang vẻ mặt thản nhiên nhưng trong lòng gợn sóng, tra hỏi người trẻ tuổi kia.
Sau khi có được đáp án.
Lưu Lão Thành khẽ gật đầu.
Về phần trong mắt những tu sĩ Thanh Hạp đảo đang lo sợ hãi hùng kia, chỉ thấy tiên sinh chưởng quỹ vẫn đứng nguyên tại chỗ như trước, đồng thời còn làm ra một động tác kỳ quái, xoay cổ tay một cái, vẫn đang cầm trường kiếm, vẫn không thèm lên tiếng, nhưng hai tay hắn ôm quyền đưa mặt về phía Lưu Lão Thành, giống như đang nói lời cảm ơn.
Lưu Lão Thành gật đầu.
Thu hồi pháp tướng kim thân ở trong hồ và con dấu bản mệnh kia lại.
Cứ vút qua mà đi như thế.
...
Trong bóng đêm.
Có ba ông lão cùng nhau ngự phong dạo bước về hướng Cung Liễu đảo.
Sau một trận đại chiến, Lưu Lão Thành vẫn ổn định vô cùng.
Đây chính là nội tình của tu sĩ thượng ngũ cảnh.
Huống chi Lưu Lão Thành cũng chưa thật sự dùng tới sát chiêu.
Một khi pháp tướng kim thân kia lộ ra chân thân nửa lưu ly mới được luyện hóa gần đây thì đó mới được coi là khoảnh khắc đại sát tứ phương.
Cao Miện hỏi với vẻ kỳ quái: “Vì sao không giết người trẻ tuổi kia? Nhổ cỏ không diệt tận gốc đâu phải là tác phong xưa nay của lão Lưu ngươi.”
Lưu Lão Thành nói với vẻ bất đắc dĩ: “Ngươi lớn giọng như thế làm chi, cố ý nói cho ta nghe à, lỗ tai ta cũng có điếc đâu.”
Tuân Uyên chỉ cười mà không nói.
Lưu Lão Thành mang theo hai người bước vào cửa sơn môn Cung Liễu đảo, ba người chầm chậm tiến lên.
Lưu Lão Thành nói: “Nếu như đã có chút liên quan đến mảnh kim thân lưu ly cùng ta tấn thăng lên cấp mười hai kia thì ta đành phải niệm phần ân tình này, hơn nữa một thanh niên có thể sống sót từ tay Đỗ Mậu, ta với hắn lại không có xung đột trực tiếp, vậy thì cứ làm người chung đường vậy, giết người lập uy, đả thương người cũng có thể lập uy, không tệ lắm là được rồi, huống chi tiểu tử kia tương đối biết điều, đã giao dịch với ta một chuyện.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận