Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1775 - Tâm Đã Ngộ Ngủ Một Giấc Ở Nơi Bình Yên (8)



Chương 1775 - Tâm Đã Ngộ Ngủ Một Giấc Ở Nơi Bình Yên (8)




Trần Bình An đang nằm úp xấp trên bệ cửa sổ.
Tằng Dịch và Mã Đốc Nghi cũng nhanh chóng đi đến, nói rằng họ muốn đến thăm miếu thủy thần trên sông Xuân Hoa, người ta nói ở đó cầu ước rất linh, vị thủy thần lão gia đó cũng rất thích trêu chọc người thường.
Trần Bình An không có hứng thú nên bảo bọn họ tự mình đi dạo miếu đường đi, nhưng lại nhắc nhở Mã Đốc Nghi rằng sau khi bước vào địa giới của miếu đường, dù sao cô ta cũng là ma quái khoác da cáo, vẫn nên cáo lỗi trước, bày tò ý định của mình với miếu thủy thần trước, nếu không thì sẽ phạm phải quy định, ví dụ như lỡ xúc phạm đến thần linh sông núi, xảy lên xung đột, bọn họ sẽ bị đuối lý, đến lúc đó hắn chỉ có thể bồi thường và xin lỗi để giải trừ tai họa.
Dù sao thì khoảng tiền thần tiên đó, Mã Đốc Nghi và Tằng Dịch phải tự mình trả, không thể nào đổ lên đầu của Trần Bình An được. Mã Đốc Nghi cười nói: "Ta biết rồi, đã đi đến một nơi giang hồ xa như vậy mà Trần tiên sinh còn phải càu nhàu mấy quy tắc nho nhỏ nữa sao."
Trần Bình An không biết cười hay nên khóc.
Một nơi giang hồ xa đến như vậy? Ngươi và Tằng Dịch đến hôm nay chỉ vừa đi qua lãnh thổ của hai nước chư hầu mà thôi.
Tuy nhiên, Trần Bình An không nói điều này mà vẫy tay, ra hiệu cho họ ra ngoài chơi đi. Nếu không sẽ khó tránh khỏi việc lại kích Mã Đốc Nghi nói thêm vài câu nữa.
Chỉ là khi Tằng Dịch đang đóng cửa, Trần Bình An đã lấy hồ lô dưỡng kiếm ra ném cho Tằng Dịch, nói rằng để đề phòng thôi.
Tằng Dịch đương nhiên là vui mừng khôn xiết, nhưng vừa đóng cửa xong, Mã Đốc Nghi đã giật lấy, treo ở bên hông mình.
Tằng Dịch đành chịu.
Trần Bình An hiểu ý mỉm cười.
Nam tử nhường nữ tử, kẻ mạnh nhường cho kẻ yếu, chẳng phải là điều tự nhiên, nhưng đồng thời đó không phải là một cử chỉ đứng từ trên cao nhìn xuống bố thí đó sao, đây là chuyện bình thường, hiển nhiên đến như vậy sao?
Chỉ trong thế giới này, mọi việc mới có thể dần dần không còn sai trái nữa, từ từ sẽ trở nên tốt đẹp hơn.
Hàng vạn kiến thức đạo lý vẫn cần phải được đưa trở lại trật tự.
Nếu đi nhiều hơn một chút sẽ đi được xa hơn.
Suy nghĩ thêm về nó, sẽ nghĩ được nhiều hơn
Trần Bình An có chút mệt mỏi cũng có chút thả lỏng, hắn cứ nằm ở bên bệ cửa sổ, nhắm mắt lại ngủ một giấc.
Nơi lòng thanh thản lại chính là quê hương của mình.
Ở quê hương thì chỗ nào mà không chợp mắt được.
Cách đó mấy chục dặm ở miếu Thần Từ của sông Xuân Hoa, có một ông lão nằm ở đại điện trong miếu Thần Từ gặm chân gà, trên tóc cài một chiếc trâm hoa hạnh, mặc quần áo thêu hoa, trông rất buồn cười. Bỗng nhiên, ông ta giật mình, suýt chút nữa đã ném những chiếc đùi gà dầu mỡ lên đầu những khách hành hương trong điện. Tinh quái thủy tộc này năm đó may mắn gặp được một vị quân tử từ thư viện Quan Hồ khâm điểm, nên mới có thể nhào nặn kim thân, trở thành giang thủy chính thần được hưởng nhang khói của nhân gian. Một người được bay vọt lên, cơ thể biến thành hư vô, xuyên qua nóc đại điện. Lão thủy thần nhìn xung quanh, vô cùng hoảng sợ, cúi đầu và hành lễ bốn phía, run rẩy nói: "Vị thánh nhân nào đại giá quan lâm đến đây? Tiểu thần sợ hãi, sợ hãi vô cùng."
Mà "thủ phạm chính" lại đang tranh thủ lúc nghỉ ngơi đánh một giấc rồi.
Đạo đức là trách nhiệm, mọi điều xấu xa đều bị đẩy lùi, thần thánh phải nhường đường cho đạo.
---
Nước sông bên ngoài cửa sổ đang trôi, từ thiên cổ xa xôi, Trần Bình An nằm ở bệ cửa sổ híp mắt một lúc, tinh thần đã thả lỏng được vài phần, đây là một chuyện hiếm thấy, Trần Bình An đã rất lâu rất lâu không được ngủ một giấc ngon lành rồi.
Tằng Dịch và Mã Đốc Nghi còn chưa trở về, Trần Bình An vẫn thấy hơi lo lắng.
Đúng như dự đoán, hắn nhìn thấy lá thư báo tin của Chương Diệp, quay trở lại hồ Thư Giản rồi rời khỏi đảo Thanh Hạp, chuyến đi lần này có ải Lưu Hạ đi vào Mai Dụ quốc, cả quãng đường quả thực cũng lờ mờ nhận ra có người đi theo phía sau từ xa. Cảnh giới cực kỳ cao, che giấu cực kỳ lợi hại, sâu đến mức khiến trong lòng của Trần Bình An chỉ thỉnh thoảng mới có thể cảm nhận được, Tằng Dịch và Mã Đốc Nghi từ đầu đến cuối chẳng hay biết gì, Trần Bình An cũng không vạch trần, để tránh bọn họ phải thấp thỏm lo lắng, dễ bộc lộ sai sót, gây ra những rắc rối không đáng có.
Ngay cả khi đối phương không hề tỏ ra thiện ý hay thù địch, nhưng vẫn khiến Trần Bình An cảm thấy như đang bị gai đâm vào lưng.
Trước kia những tu sĩ ở hồ Thư Giản có thể làm được việc này chỉ có trên đầu ngón tay, Lưu Lão Thành ở Ngọc Phác cảnh chẳng cần làm như vậy, còn Lưu Chí Mậu đang là Nguyên Anh cũng sẽ không làm như vậy.
Đại Ly Tống thị không muốn gây thêm rắc rối, hơn nữa, Trần Bình An dù sao cũng là người của Đại Ly, nhóm người của Lô Bạch Tượng đều đã gia nhập lãnh thổ của Đại Ly, ngay cả các quan chức cấp cao của Đại Ly ngoại trừ Thôi Sàm cũng đang rục rịch chuẩn bị, chẳng hạn như mật thám tâm phúc của nương nương trong cung cũng chắc chắn sẽ không bao giờ có gan can thiệp vào ván cờ ở hồ Thư Giản, bởi vì đang nằm trong tầm mắt của Thôi Sàm, mà quy tắc quan trọng nhất trong hành động của Thôi Sàm đương nhiên là những quy tắc của Đại Ly, từ triều đình đến quân phương, rồi lên núi, hầu như toàn bộ đều do một tay Thôi Sàm gầy dựng lên.
Trần Bình An gần như có thể kết luận rằng người đó là một trong những tu sĩ bên ngoài đến của đảo Cung Liễu, có phải kẻ đứng đầu hay không thì không có khả năng lắm, chuyện ở hồ Thư Giản quan trọng và to lớn, nếu không hắn ta sẽ không ra tay trấn áp Lưu Chí Mậu.
Điều này đòi hỏi hắn ta phải đích thân trấn giữ đảo Cung Liễu, vì vậy phải là kẻ đứng thứ hai hoặc thứ ba trong đám đó, đến để theo dõi hắn và chờ đợi cơ hội hành động. Sự may mắn trong cái không may là đối phương không có ý định trực tiếp giết hắn, xem ra hắn ta còn chưa nghĩ ra được kế sách không để lại một chút tai họa tiềm ẩn nào, nhưng một khi ra tay, nhất định sẽ ầm ĩ kinh hoàng.



Bạn cần đăng nhập để bình luận