Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1369 - Linh Quang Sạ Hiện Sơn Tiệm Thanh (5)



Chương 1369 - Linh Quang Sạ Hiện Sơn Tiệm Thanh (5)




Trần Bình An sau khi vẽ xong, lui mấy bước, sóng vai với Thạch Nhu, sau khi xác định không có sơ hở, mới đi dọc theo con đường phiến đá tường ngoài Sư Tử viên, cách hơn năm mươi bước, tiếp tục vẽ bùa.
Trên đường bước đi, Trần Bình An nói với Thạch Nhu luôn trầm mặc không nói: “Trong lúc ta vẽ bùa, phải tập trung tinh thần, chưa chắc có thể sớm phát hiện tung tích yêu vật kia, cho nên ngươi cần để ý nhiều hơn.”
Thạch Nhu lạnh nhạt nói: “Không đề cập tới chức trách phân ưu giải sầu cho chủ nhân, còn đề cập đến tài sản tính mạng của bản thân nô tỳ, đương nhiên không dám khinh thường, chủ nhân quá lo rồi.”
Trần Bình An quay đầu nhìn cô, “Có phải một người nghèo sợ rồi, đột nhiên có tiền, ngược lại sẽ trở nên keo kiệt hay không.”
Thạch Nhu nghe ra chút ý trào phúng trong đó, không có tâm tư phản bác.
Không phải cô chột dạ hoặc áy náy, mà là bởi tờ giấy kia.
Sau khi mở ra ngựa giấy Thôi Đông Sơn để lại cho Chu Liễm, nội dung trên tờ giấy, đơn giản rõ ràng chặn chỗ hiểm yếu, chỉ một câu, sáu chữ.
“Lão muội nhi, đừng tìm chết.”
Nhìn như trêu chọc, nhưng khiến Thạch Nhu khối thể xác tiên nhân này cũng không nhịn được lạnh run cả người.
Trần Bình An lần lượt vẽ bùa cực nhanh, hẳn là từng bỏ khổ công, bằng không chính là học từ cao nhân.
Thạch Nhu không thể phủ nhận độ dẻo dai của Trần Bình An, vô luận là mỗi một luồng tinh khí thần ổn, hay là thân hình thể phách định, đều tạo ra tác dụng rất lớn, thiếu một thứ cũng không được.
Vẽ bùa hao tâm tổn sức.
Là một câu lời lẽ chí lý truyền lưu rất rộng của phù lục phái.
Một khắc sau, Thạch Nhu thừa dịp Trần Bình An vẽ xong một tấm phù lục mới nhất, tựa lưng vách tường, dồn dập hít thở, thấp giọng hỏi: “Chủ nhân đang kết trận?”
Trần Bình An trừng mắt nhìn cô, nhanh chóng đưa ngón tay ở bên miệng, tỏ ý thiên cơ không thể tiết lộ, lúc dời bước tiến lên, đại khái là thật sự bựctức, lại trừng mắt nhìn Thạch Nhu nói năng chẳng giữ kẽ gì.
Một tay bưng một cái hũ sơn vàng dinh dính, Thạch Nhu thành thành thật thật đi theo phía sau Trần Bình An, nghĩ đến kẻ này thế mà cũng có thời điểm kích động, khóe miệng cô khẽ cong lên, chỉ là bị cô nhanh chóng áp chế.
Sư Tử viên diện tích rất rộng, vì thế liền khổ Trần Bình An ý đồ lặng yên vẽ bùa kết trận, vì tranh thủ hoàn thành trước khi đại yêu kia phát hiện, Trần Bình An thật sự là liều mạng hạ bút trên tường trắng.
Không thoải mái hơn bắt cặp chém giết với người ta chút nào.
Thạch Nhu khác với bốn người bức họa cuộn tròn, chưa từng trải qua sóng gió hết hồi này tiếp hồi khác, càng không có du lịch lâu dài vượt qua hai châu lớn, cho nên đối với thực lực và tâm tính thật sự của Trần Bình An, xa xa không quen thuộc bằng bọn Chu Liễm, trong đó liên quan độ dày của cải Trần Bình An, Thạch Nhu trái lại hiểu biết rất nhiều, một bộ dương thần thân ngoại thân của đại tu sĩ Phi Thăng cảnh, một học sinh đệ tử Thôi Đông Sơn, hai thứ này thôi đã không gì có thể nhiều hơn nữa.
Nhưng bây giờ Trần Bình An thử đóng cửa đánh chó, lại liên hệ với lúc trước sắp xếp cho tú lâu và từ đường Liễu thị.
Thạch Nhu trái lại từ đáy lòng bội phục phong cách làm việc của kẻ này.
Kín không kẽ hở.
Nếu nói quân tử không đứng dưới bức tường sắp đổ, như vậy Trần Bình An chính là loại một khi hạ quyết tâm đi đến tường sắp đổ, hơn nữa không nói ước nguyện ban đầu, đủ loại bố cục sau đó, khẳng định là hận không thể chống cái ô, đội cái nón, mặc giáp trụ cho mình, cái gì cũng chuẩn bị thỏa đáng.
Trần Bình An đương nhiên sẽ không phỏng đoán tâm tư của Thạch Nhu.
Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, Thạch Nhu giao cho Thôi Đông Sơn đối phó là được.
Khi Trần Bình An vòng quanh Sư Tử viên một vòng, vẽ xong một lá bùa cuối cùng, vẫn cảm thấy chưa chắc thỏa đáng, lại lần nữa lượn một vòng, mang rất nhiều phù lục quý giá sớm vẽ xong nhưng chưa phát huy công dụng, bất chấp tất cả, lần lượt rót chân khí vào, dán ở các nơi đầu tường của bức tường.
Làm ăn lỗ vốn hết cả vốn gốc.
Trần Bình An lao lên đầu tường, nghĩ quay về nhất định phải tìm lý do, véo tai Bùi Tiền một chút mới được.
Khai sơn đại đệ tử của mình mà, không nói chút đạo lý với nó cũng không sao hết!
Trần Bình An duỗi cái lưng mỏi, cười nhìn bốn phía.
Đã là cuối mùa xuân, núi xanh dần xanh.
Đứng ở bên người Trần Bình An, Thạch Nhu còn cầm hai cái hũ sứ.
Sau khi nhìn thấy vẻ mặt khác thường của Trần Bình An, Thạch Nhu có chút kỳ quái.
Hai tay Trần Bình An hướng phía sau vòng qua đầu vai, mười ngón giao nhau, lòng bàn tay vừa vặn dán ở trên chuôi kiếm thanh “Kiếm Tiên” kia sau lưng.
Lưng đeo Kiếm Tiên, như vậy khi nào mới có thể trở thành kiếm tiên thật sự đây?
Nhớ rõ trước kia ở trên một con thuyền quan sát bản đồ nơi nào đó của Bảo Bình Châu, có người cười nói, đưa tay chỉ hướng mặt đất, nói Chu Huỳnh vương triều kia dưới chân chúng ta, kiếm tu là nhiều nhất Bảo Bình Châu các ngươi, chỉ là so với quê nhà của cô, mưa bụi mà thôi. Cô còn bảo Trần Bình An về sau có cơ hội, nhất định phải đi Bắc Câu Lô Châu xem một chút, liền sẽ biết bên kia mới là kiếm tu san sát, đứng đầu thiên hạ danh xứng với thực, nào phải cái gì đứng đầu một châu có thể so sánh.
Trần Bình An đối với Bắc Câu Lô Châu kia có phần hướng tới.
Chậm rãi thu hồi những suy nghĩ đáy lòng, Trần Bình An tháo xuống lô dưỡng kiếm “Khương hồ” kia, lại phát hiện hết rượu rồi.
Có chút ngượng ngùng.
Yên lặng thu lại, hy vọng Thạch Nhu không nhìn thấy.
Thạch Nhu cảm thấy buồn cười, hỏi rất không đúng lúc: “Hay là để ta cầm bầu rượu tới cho chủ nhân?”
Trần Bình An lắc đầu, dậm chân.
Trên tường ngoài Sư Tử viên, từng tấm phù lục đột nhiên, từ chỗ phù đảm, linh quang hiện ra.
Như phụng sắc lệnh, đồng thời nở rộ ra ánh vàng chói mắt.
Trong nháy mắt, như có một con giao long màu vàng vờn quanh Sư Tử viên.



Bạn cần đăng nhập để bình luận