Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1548 - Ngự Kiếm Đi Trong Biển Mây (3)



Chương 1548 - Ngự Kiếm Đi Trong Biển Mây (3)




Lão nhân thở dài: “Với ngộ tính này của ngươi, đúng là không thể hiểu được.”
Ngô Ý có hơi uất ức.
Lão nhân vung ống tay áo lên, tạm thời biến Tử Dương phủ thành một tòa tiểu thiên địa, lại lấy con thuyền nhỏ tiên gia năm đó đã từng dùng để đi du ngoạn ở tinh hà giữa màn trời ra, ông ta bước lên thuyền gỗ trước rồi ra hiệu cho Ngô Ý lên theo, sau đó mới lên tiếng: “Ngươi cảm thấy, tồn tại mạnh mẽ nhất đã từng xuất hiện trên đời này là cái gì?”
Ngô Ý rụt rè nói: “Tổ sư gia tam giáo? Còn có những đại lão mười bốn cảnh không muốn hiện thế kia? Người trước chỉ cần bản thân xuất hiện trong chính tòa thiên địa của bản thân mình thì sẽ trở thành ông trời nơi đó, về phần người sau, dù đã tách khỏi phạm trù cảnh giới cao thấp đồng thời cũng có đủ các loại thần thông tiên pháp khiến người ta không thể tưởng tượng nổi...”
Lão nhân từ chối phát biểu ý kiến, tiện tay chỉ về một hướng trên Thiết Khoán hà, cười nói: “Tích Hương miếu, xa hơn một chút nữa là thủy thần phủ Bạch Hạc giang, rồi xa hơn một chút nữa là phủ đệ của đệ đệ ngươi Hàn Thực giang cùng với những từ miếu của sơn thủy thần linh xung quanh, giống nhau ở chỗ nào? Thôi, ta vẫn nên nói thẳng ra thì hơn, với bộ não này của ngươi, đợi đến lúc ngươi cho ta được đáp án chỉ đơn thuần là làm lãng phí linh khí ta tích góp mà thôi. Điểm giống nhau của chúng chính là trong mắt người đời, sơn thủy thần chỉ chỉ cần có từ miếu là phải có kim thân, mặc kệ cho trước đó tư chất tu đạo của ngươi có chênh lệch thế nào thì đều sẽ có được kim thân thần linh, có thể nói là một bước lên trời, sau này còn cần tu hành nữa à? Chẳng qua chỉ là ăn hương hỏa mà thôi, ăn càng nhiều thì cảnh giới sẽ càng cao, tốc độ mục nát của kim thân cũng càng lúc càng chậm, so với con đường tu hành của Luyện Khí sĩ thì đây đúng là hai con đường, cho nên thế mới gọi là thần tiên có khác. Quay đầu qua đây, nói đến chữ “hoàn” kia, hiểu chưa?”
Ngô Ý lắc đầu nói: “Vẫn chưa hiểu được.”
Lão nhân nói với vẻ cảm khái: “Nếu như ngày nào đó ngươi mai danh ẩn tích, vậy chắc chắn là đã ngu đến chết luôn rồi. Có biết vì sao mà chỉ vì tiến thân vào Nguyên Anh mà đệ đệ ngươi đối với bản thân mình còn lòng dạ ác độc hơn, bỏ qua rất nhiều thần thông bản mệnh của chi giao long mà trực tiếp làm cho bản thân bị bó tay bó chân trở thành thủy thần một sông hay không?”
Đôi mắt Ngô Ý sáng lên: “Chúng ta muốn “hoàn” về Nguyên Anh, thì cần phải trở thành thần chỉ?”
Lão nhân nhìn đứa con gái này bằng một ánh mắt đáng thương, có hơi mất cả hứng, đúng là gỗ mục chẳng thể điêu khắc được: “Phương hướng đệ đệ ngươi đi là đúng, chỉ là đi hơi lố đà, kết quả làm cho hoàn toàn tự chặt đứt đại đạo thuộc chi giao long, cho nên ta đã hết hi vọng đối với hắn, nếu không sẽ không đứng đây nói nhảm mấy thứ này với ngươi đâu. Ngươi nghiên cứu đạo pháp bàng môn, mượn đá núi khác để mài ngọc của mình cũng là đúng, chỉ là đó vẫn chưa phải là chính pháp, bước đi còn chưa đủ xa, nhưng tốt xấu gì ngươi vẫn còn có một cơ hội.”
Lão nhân đưa một ngón tay ra gõ gõ lan can: “Không phải hai đầu, ở nơi này, giữa người và thần mới là đại đạo cơ bản phù hợp nhất với chi giao long, đây chính là gia pháp của tổ tông chúng ta một vạn năm trước, lúc ấy giao long trông coi ngũ hồ tứ hải, sông đào khe nước trong thiên địa, tất cả những nơi nào có đường nước đều là cương vực của chúng ta, chỉ là đệ đệ ngươi thông minh quá lại bị thông minh hại, hiểu lầm vào thời đại viễn cổ, thần đạo Phong chính mới là chính thống, cùng với chuyện sắc phong của triều đình bây giờ không kém nhau bao nhiêu, này thì hết thuốc chữa rồi, thế nên hắn đã bước lên lối rẽ kia. Chỉ là quy củ thay đổi như bây giờ cũng đã tạo nên ảnh hưởng cực lớn với chúng ta, bởi vì trận biến cố máu tanh năm đó, vô hình trung chúng ta đã bị đại đạo chán ghét, cho nên muốn tiến thân vào Nguyên Anh lại càng trở nên cực kỳ khó khăn.”
Cuối cùng Ngô Ý cũng không nhịn được mà hỏi: “Phụ thân, người không nói đến chuyện cuối cùng thì nên làm thế nào mới có thể tiến vào Nguyên Anh, người cứ nói thẳng với con gái đi!”
Lão nhân cười cười hỏi ngược lại: “Ta và ngươi là cha con, có phải ngươi cảm thấy ngươi tu đạo, ta truyền đạo là một chuyện rất hiển nhiên rồi hay không?”
Ngô Ý lập tức trở nên giống như gặp phải một kẻ địch lớn, cảm thấy sau đó nàng sẽ phải chịu cảnh nếm mùi đau khổ.
Quả nhiên, lão nhân cười lạnh nói: “Cha hiền con hiếu, loại suy nghĩ này là nho gia dạy cho ngươi chứ không phải vi phụ dạy cho ngươi. Cho đến bây giờ, vi phụ vẫn chưa từng hi vọng xa vời rằng con cháu sẽ kính trọng nghe theo rồi hiếu kính ta, hẳn là hiểu rõ hơn so với đám huynh đệ tỷ muội trong bụng vi phụ đúng không nào? Vậy ngươi nên làm thế nào để trở thành một đứa con gái đúng nghĩa?”
Sắc mặt Ngô Ý trắng bệch.
Lão nhân nhếch môi, lộ hàm răng trắng như tuyết ra một chút, nếu như trong vòng trăm năm mà ngươi chẳng thể nào tiến vào Nguyên Anh thì ta sẽ ăn ngươi cho xong đó, không thể để khí vận giao long bị hao phí vô ích được. Nể tình ngươi lần này làm rất được việc, ta cho ngươi biết một tin tức, trên người tên Trần Bình An kia có Xà Đảm thạch do tinh huyết của con chân long cuối cùng ngưng tụ mà thành, có mấy cái có phẩm chất rất tốt, nếu như ngươi ăn thì cũng không thể nào biến bản thân vào cảnh giới Nguyên Anh được nhưng tốt xấu gì cũng có thể nâng cao một tầng chiến lực, đến lúc đó khi ta ăn ngươi ngươi còn có thể giãy dụa nhiều hơn một chút, thế nào, có phải vi phụ rất từ ái với ngươi hay không?”



Bạn cần đăng nhập để bình luận