Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1082: Ngâu Ngộ (2)

Chương 1082: Ngâu Ngộ (2)Chương 1082: Ngâu Ngộ (2)
Chương 1082: Ngẫu Ngộ (2)
Thân thể người phụ nữ nghiêng về phía trước, xoay người chộp lấy một nắm quả vỏ cứng ít nước từ trấn Hồ Nhi mua được, bộ ngực nặng trịch đè mạnh ở trên mặt bàn, phát hiện vị công tử ca trẻ tuổi kia, từ đầu tới cuối cười nhìn về phía khuôn mặt mình, ánh mắt trong suốt, điều này làm người phụ nữ có chút kinh ngạc, trên đời này còn có mèo không ăn đồ tanh? Nàng cười quyến rũ hỏi: "Chúng ta uống chút rượu trước? Ta có thể cùng công tử uống trước một ít, đợi dê nướng cả con lên bàn, vừa vặn ngà ngà say, đến lúc đó xé chân dê mỡ vàng óng ánh, tư vị đó thật sự là tuyệt.”
Trần Bình An gật đầu nói phải.
Người phụ nữ đi lấy một vò rượu và bốn cái bát trắng lớn đặt chung với nhau, bóc nê phong, rót rượu vào bát, rượu mơ bày biện ra màu hỗ phách, hơn nữa sạch sẽ, không đục ngầu, chỉ liếc một cái, người mê rượu nhắm chừng sẽ có chút say lòng người. Người phụ nữ rất tự đắc, cười giới thiệu về rượu mơ tổ truyền này, chia ra ủ nửa năm, ủ ba năm, ủ năm năm, dù là ủ nửa năm kém cỏi nhất, từng có vị hào hiệp kinh thành du lịch đến tận đây, dắt một con ngựa cao to, sau khi uống rượu cũng phải vươn ngón tay cái, khen ngợi không thôi, nói kinh thành Đại Tuyền cũng không từng có rượu ngon này.
Vẻ mặt Bùi Tiền ngây thơ vô tà, hỏi: "Người tới từ kinh thành, mà chỉ uống rượu ủ nửa năm?"
Người phụ nữ nghẹn lời, vội vàng bổ cứu,"Vị hào hiệp kia khởi điểm chỉ là vì nếm mùi vị, về sau liền giống với công tử nhà ngươi, mua ởi vài cân rượu mơ ủ năm năm.”
Bùi Tiền ngoài cười trong không cười. ra vẻ giât mình nói: "Thì ra là như thế, người kinh thành Đại Tuyền cũng thật không hào sảng, mua chút rượu mà thôi, còn cần hưởng qua trước rồi nói sau, không bằng... Cha ta, muốn mua thì trực tiếp mua rượu ủ năm năm đắt nhát..."
Trần Bình An cho một cú cốc đầu, đánh Bùi Tiền tới mức hai tay ôm đầu.
Trần Bình An mang một bát lớn rượu mơ trước người Bùi Tiền dời tới cho Ngụy Tiện ở một bên khác, để vị khai quốc hoàng đế Nam Uyễn quốc tự xưng "tửu lượng như biển" này một người hai bát, hai bát mà thôi, nghĩ hẳn không có việc gì. Bùi Tiền xoa đầu, tủi thân và uất ức nói: "Ta không thể uống một ngụm nhỏ sao? Đi đường xa như vậy, ta khát nước, cổ họng cũng sắp bốc khói rồi!"
Tiểu cô nương môi khô nứt, hầu như sắp chảy ra tơ máu, nếu không phải trên đầu dán tám Trấn Yêu Phù kia, khiến nó nở rộ ra thể lực kinh người, nó khẳng định không chống đỡ được ởi tới nhà trọ này.
Có tiền có thể sai khiến ma quỷ. Có bùa có thể khiến nó đi đường. Nói đến cùng, vẫn là vì tiền.
Trần Bình An cười nói: "Ai cho ngươi uống rượu giải khát? Đơi lát nữa tư mình xin bà chủ một bát nước.”
Bùi Tiền liếc bà chủ như hoa kia, hừ lạnh một tiếng, hai tay khoanh trước ngực, quay đầu, không đi nhìn người phụ nữ kia.
Người phụ nữ không để bụng, đứng dậy đi bưng một bát nước trà tới, nhẹ nhàng đặt ở trước người Bùi Tiền,"Uống đi, không thu tiền."
Bùi Tiền lập tức hai tay nâng bát, ọc ọc, một hơi uống cạn.
Không uống thì uống cho không uống, nó chán ghét nữ nhân này, nhưng không phải chán ghét bát nước trà trước mắt này.
ebookshop.vn - truyện dịch giá rẻ Trần Bình An và Ngụy Tiện liếc nhau.
Trần Bình An thở dài, thầm nghĩ vị chưởng quầy này cũng không phải đèn cạn dầu, thích thù dai, không kém hơn Bùi Tiền chút nào, vừa rồi trong bát nước trà kia, khi nó đưa lưng về phía ba người, liền hướng bên trong vụng trộm nhổ một ngụm nước miếng, xoay cổ tay, thoáng lắc lư nước trà, bưng đến trên bàn, không đấu vết.
Nhưng hương vị rượu mơ thật sự là tuyệt, trừ không ấn chứa linh khí, đã không thua rượu hoa quế trên con đò đảo nhỏ kia, sau này nhất định phải đựng đày hồ lô dưỡng kiếm, không chứa được nữa, lại bảo Ngụy Tiện mang theo vài hũ bên người, đã dám nói tửu lượng như biển, nhất định là người yêu rượu.
Trần Bình An uống ngụm nhỏ rượu mơ nhìn thì đẹp mắt, vào cổ họng như than cháy, vào bụng thế mà lại ấm bụng, tâm tình cũng theo đó tốt hẳn lên, hỏi: "Chưởng quây, có từng nghe nói biên quân Diêu gia?"
Người phụ nữ thuận miệng nói: "Cái này đương nhiên, kiếm cơm ăn ở biên cảnh, ai chẳng biết uy danh thiết ky Diêu gia, không phải khoác lác với công tử ngươi, quán trọ này của ta, từng còn có một vị tiểu tướng quân họ Diêu, mang theo một nhóm tùy tùng, ăn hết cả con dê nướng mới rời khỏi, ném một nén bạc lớn ở trên bàn. Nhưng những kẻ tham gia quân ngũ đánh trận này, cho dù chỉ là ăn cơm uống rượu cũng dọa người, ta cũng không dám tới gần, luôn cảm thấy trên thân bọn họ mang theo sát khí." Người phụ nữ vỗ nhẹ bộ ngực, chỉ là đáng thương bộ quần áo vốn bó chặt kia, có chút không chịu nỗi gánh nặng. Trần Bình An hỏi: "Biên quân Diêu gia danh tiếng rất tốt?" Người phụ nữ cười nói: "Tốt hay không, chúng ta đám dân chúng này nào biết. căn bản là không có cơ hội tiếp xúc với những quý nhân đó, nhưng, danh tiếng không kém, coi như được, dù sao ta ở bên này mở quán trọ, sau mười năm, chưa từng nghe lời đồn người Diêu gia nào ức hiếp ai, nghe nhiều nhất, chính là người Diêu gia, ai ai ai lại lập công lớn, được triều đình phong thưởng, thăng quan lớn, ai ai ai chết trận ở nơi nào của Bắc Tắn quốc phía nam, vợ của hắn quả nhiên lại thành quả phụ, đại khái chính là một số tin tức vỉa hè thế này, nghe đi nghe lại, thật sự là phát ngáy rồi." Trần Bình An gật gật đầu, đối với một mũi Diêu thị này từ Ly Châu động thiên di chuyển đến Đòng Diệp châu đã có án tượng đại khái.
Ngụy Tiện đã uống xong một bát rượu lớn, lúc này là bát thứ hai, cả mặt đỏ lên, nhưng ánh mắt sáng ngời,"Biên quân đã không nhiễu dân, cũng không tạo uy vọng, bày rõ là muốn tỏ thái độ với hoàng đế, không có ý niệm phiên trấn cát cứ, đây là cử chỉ sáng suốt. Bằng không hoàng đế ở bên cạnh giường đều là tha hương, nào dám yên tâm."
Người phụ nữ sửng sốt một phen, VỊ đại gia này, ngươi nói gì?"
Ngụy Tiện uống một bát rượu, vỗ bàn."Nơi vó ngưa tới. đều là quốc thổ, rượu này ngon!"
Hoàng đế Nam Uyễn quốc tự xưng uống rượu tửu lượng như biển, nói xong lời nói hùng hồn, liền say thành một đống bùn nhão, nằm úp sắp ở trên bàn say gục đi, tiếng ngáy như sắm.
Lần này không ở quán trọ cũng phải ở.
Sau đó tên nhóc thọt cùng một lão nhân lưng còng mang một khay lớn dê nướng cả con hợp lực bưng lên bàn. Trần Bình An hiếm khi ăn no như vậy, Bùi Tiền càng ăn no mười hai phần, đến cuối cùng gần như là mạnh mẽ xé xuống thịt dê, nhét vào trong miệng. Trần Bình An nhai kỹ nuốt châm. ăn chậm, uống rượu cũng không mau.
Bà chủ ngồi ở bên kia quầy, Trần Bình An lúc trước mời nàng cùng nhau ăn cơm, nàng khéo léo từ chối, uống rượu cùng một chút thì không sao, nhưng nếu là mặt dày cùng nhau ăn cơm với khách nhân thì cũng quá không phúc hậu, không ai mở quán trọ buôn bán như vậy. Bùi Tiền ăn no phưỡn bụng, bắt đầu tản bộ vòng quanh bàn, bằng không thì khó chịu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận