Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 830: Một Chiếc Thuyền Con, Chỉ Có Thiê

Chương 830: Một Chiếc Thuyền Con, Chỉ Có ThiêChương 830: Một Chiếc Thuyền Con, Chỉ Có Thiê
Chương 830: Một Chiếc Thuyền Con, Chỉ Có Thiếu Niên (6)
Người chèo đò cười ha ha, rõ ràng là một lão hán ngay thẳng,"Nói đi nói lại, nếu thật sự xảy ra sự tình, vậy thật sự là tai ương ngập đầu, đừng nói là chiếc thuyền nhỏ này của chúng ta, chỉ sợ toàn bộ Quế Hoa Đảo, cũng đừng hy vọng xa vời tìm được đường sống, nhiều giống loài giao long như vậy, nếu cùng nhau gây nên sóng gió, đáng sợ cỡ nào? Muốn ta nói a, chỉ sợ cho dù là một vị kiếm tiên Nguyên Anh cảnh, nếu thực sự dám xuất kiếm ở đây, rước lấy giao long phản kích, cũng khó thoát khỏi một kiếp."
Kim túc sắc mặt không vui, oán thán nói: "Khách nhân đang ở trên thuyền, ngươi nói máy lời xui xẻo này làm chi?"
Lão hán chèo thuyền mặt toát mồ hôi nói: "Không nói, không nói nữa, công tử ngồi vững, chúng ta sẽ đi thưởng thức kỳ cảnh Giao Long Câu trong nước, cam đoan bình an..."
Giao Long Câu, là một khe nước biển cổ quái sâu trong suốt thấy đáy, rộng chừng hơn mười dặm, dài đến máy ngàn dặm, phía dưới chiếm cứ ân núp rất nhiều giống loài giao long trong biển, sắc thái không đồng nhất, thân hình uốn lượn, lớn nhỏ không đồng nhát, có nhỏ như chậu nước, to như miệng giếng, tương truyền cũng có loài lớn nhất, nổi bật nhất trong giao long, to như cái chum, dưới đáy nước, lân giáp rạng rỡ, hiện rõ môn một, làm cho người ta sợ hãi không dám lên tiếng, e sợ sẽ quấy nhiễu đến những giao long này, rước lấy họa sát thân.
Lão hán chèo thuyền đột nhiên đưa tay chỉ hướng nơi nào đó trên không trung,"Công tử ngươi xem, đó là một con rồng đi phun mưa nơi lục địa mệt mỏi trở về, ui, hình như còn bị thương không nhẹ, quá nửa là làm bia cho Luyện khí sĩ Bà Sa châu truy kích và tiêu diệt một đoạn hành trình rất dài, cũng không phải là mỗi con thủy giao đều có vận khí còn sống trở về như vậy, một vài thi thể giao long chết trên đường về, thường thường trở thành thu hoạch ngoài ý muốn của độ thuyền vượt châu, chỉ là Quế Hoa Đảo bọn ta phúc hậu, gặp thi thể thủy giao trên mặt biển, sẽ không vớt lên bờ, ngược lại tha tới đá ngầm trên Quế Hoa Đảo, một đường đưa đến Giao Long Câu này..."
Trần Bình An và Kim Túc nhìn theo phương hướng ngón tay lão hán, nhìn thấy một quái vật to lớn từ trong mây rơi xuống, rơi vào bên trong biển lớn xa xa, làm bắn ra những bọt nước thật lón. May mà giao long mệt mỏi vì phun mua rơi xuống nơi cách Quế Hoa Đảo hơn mười dặm xa, đối với thuyền nhỏ trên biển không có ảnh hưởng gì, chỉ là biên độ dao động hai bên hơi lớn mà thôi.
Chiếc thyền nhỏ ở ngay bên sườn Quế Hoa Đảo chậm rãi đi về phía trước, hầu như sẽ không rời khỏi bên bờ Quế Hoa Đảo quá xa, nhiều nhát là hai ba dặm, nước biển trong suốt, từng chiếc thyền nhỏ, giống như một thanh phi kiếm ngự phong huyền đình ở không trung, mà ở nơi sâu thẳm dưới đáy nước, rất nhiều loài giống giao long đang ngủ say hoặc là chơi đùa, giống như uốn lượn chiếm cứ sơn mạch phập phòng ở phía trên, làm cho người ta hồn nhiên quên mát lúc này đang là đi lại phía trên mặt biển.
Trần Bình An đột nhiên chau mày.
Đưa tay cầm một thanh kiếm trong hộp kiếm phía sau, trầm giọng hỏi: "Những loài giống giao long này, có tính là một trong những sơn trạch tinh quái hay không?”
Lão hán chỉ cho là thiếu niên kiến thức không nhiều lắm, giờ phút này chiếc thyền nhỏ rời khỏi Quê Hoa Đảo được hai dặm đường, sắp tới chỗ sâu nhất của Giao Long Câu, cúi đầu nhìn lại sâu không thấy đáy, thiếu niên có vài phần sợ hãi, người chèo thuyền bèn cười nói: "Nếu là thời đại viễn cổ, loài giống giao long này được coi như thiên hoàng hậu duệ quý tộc giữa thiên địa, nhưng hôm nay à, thời quá cảnh thiên (1), không khác biệt máy so với lời của công tử, bọn nó cũng chỉ có thể xem như một trong những tinh quái mà thôi."
(1) thời gian qua đi, hoàn cảnh cũng thay đổi, biến hóa
Người chèo thuyền cười nói: "Công tử chớ sợ, Quế Hoa Đảo là khách quen nơi đây, căn cứ gia phả Phạm gia bọn ta ghi lại, tổ tiên còn từng chính mắt nhìn thấy hai vị Luyện khí sĩ Nguyên Anh cảnh đại chiến ở đây, Giao Long Câu dưới chân hai vị thần tiên tuy có rục rịch, nhưng đến cuối cùng không có một thủy giao nào nhảy ra khỏi mặt nước, cho nên ta nói quy củ không thể gây tiếng động lớn quá huyên náo, thật ra là bọn ta cố ý hù dọa khách nhân tầm thường, nếu công tử đã đeo mộc bài quế khách, lão hán ta cũng sẽ không có lộng huyền hư..."
Kim Túc tức giận trừng mắt nhìn người chèo thuyền, những tin tức gia tộc Phạm thị, sao có thể dễ dàng nói toạc ra thiên cơ.
Lão hán rụt cổ, tiếp tục khởi động sào trúc, chăm chỉ chèo thuyền, thi thoảng ném xuống đáy nước một nắm giấy được gấp bằng giấy bạc tuyết trắng, trừ giấy tiền vàng hàng mã, trong đó còn có nhà lầu cùng xe cộ được gấp bằng giấy rất tinh diệu.
Lão nhân đột nhiên trừng mắt to, nhìn về một nơi phía trước,"Không hay rồi! Có người cố ý hãm hại Quế Hoa Đảo ta!" Quế Di hầu như đồng thời từ Quế cung nơi đỉnh núi, bắn tới chiếc thyền nhỏ này, cùng lão hán chèo thuyền nhìn về một con thuyền nhỏ ở phía trước, vẻ mặt giận dữ nói: "Có người lấy ra một Long vương lâu, tự ý bắt giữ một tiểu thủy giao nước cạn đang vui đùal"
Lão nhân đứng lên,"Có khi nào là Khương Bắc Hải cố ý trả thù? Lúc trước bọn họ lựa chọn nửa đường rời thuyền, chúng ta để cho Mã Trí âm thầm đi theo thời gian gần một tuần, cũng không có gì khác thường. Hay là Đinh gia có người âm thầm phá hoại? Nhưng mà Đinh gia không nên có Long vương lâu mới đúng, Phù gia? Phù gia có một cái, nhưng mà không có lý do gì lại đi hãm hại chúng ta...”
Quế Di lắc đầu nói: "Tạm thời còn khó mà nói được, việc cấp bách là trần an Giao Long Câu này, một khi chọc cho nhiều người tức giận, cho dù là tu sĩ thượng ngũ cảnh nguyện ý tương trợ, cũng thúc thủ vô sách, hữu tâm vô lực! Cả tòa Quế Hoa Đảo, mấy ngàn tính mạng... ÀI, chuyện này phải làm như thế nào cho phải? Không xong rồi, mọi người đều đã bị theo dõi! Lúc này ai dám ngự phong lên không..."
Người chèo thuyền thần sắc nghiêm nghị, lập tức lên tiếng nói: "Toàn bộ thyền nhỏ lập tức cập bờ, Quế Hoa Đảo toàn bộ Luyện khí sĩ, không thể tự tiện lên không rời đi, nếu không sẽ bị Giao Long Câu coi là khiêu khích, Mã Trí, làm phiền ngươi triển lãm một chiêu, miễn cho khách nhân cho rằng chúng ta đang tung tin đồn nhảm!" Kim Đan cảnh kiếm tu Mã Trí, lấy ra một thanh trường kiếm, tần mãnh ném hướng trời cao, xu thế cực nhanh, nhanh như sắm đánh, khẳng định so với tốc độ một vị Kim Đan cảnh ngự phong còn nhanh hơn nhiều, nhưng mà chuôi phi kiếm này gào thét đi xa được nửa đường, vừa mới rời khỏi Quê Hoa Đảo vài dặm đường, đã bị một móng vuốt hư ảo từ trong mây trùng trùng ấn xuống, phi kiếm nháy mắt bạo liệt ở trời cao.
Tiếp theo lại là một kiếm ném ra, vẫn là kết cục không máy khác biệt.
Vị Quế Di kia quay đầu ôn nhu nói với Kim Túc và Trần Bình An: "Hai người các ngươi về tiểu viện Khuê Mạch trước, mặc kệ phát sinh chuyện gì, nhất định phải nhớ bám chặt lấy rễ cây hoa quế mới có một con đường sống."
Kim Túc điểm mũi chân một cái, đã rời khỏi chiếc thyền nhỏ, thân hình bay xuống ở bên bờ cửa ra, cúi đầu nhìn lại.
Thiếu niên bối kiếm giống như còn đứng ở trong chiếc thyền nhỏ, cuối cùng khi quay về, trong tay có thêm một cây sào trúc.
Kim Túc hỏi: "Ngươi làm cái gì vậy?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận