Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1412 - Món Quà (9)



Chương 1412 - Món Quà (9)




Thạch Nhu và Chu Liễm nhìn nhau, bước nhanh đuổi theo.
Không biết Bùi Tiền này rốt cuộc trong hồ lô đang bán thuốc gì.
Cuối cùng hai người phát hiện Bùi Tiền ở trong một cửa hàng lớn các loại Đăng Hỏa Thạch chồng chất thành núi, đứng ở một góc, rất cố sức “rút ra” một viên Đăng Hỏa Thạch, hai tay nó cũng không nhất định có thể đủ ôm lấy, Đăng Hỏa Thạch nhắm chừng phải có.
Đăng Hỏa Thạch tuy nhìn không ra quang cảnh bên trong, nhưng mấy trăm năm lịch sử khai thác, mấy mạch đá chân núi trung nhạc cũng có chú ý, cộng thêm kinh nghiệm phong phú không ngừng mở ra thạch tủy, người quản lý các cửa hàng, đại khái sẽ có cái nhắm chừng, khó tránh khỏi có chút lệch lạc, nhưng bình thường cũng không lớn, để sót ngẫu nhiên sẽ có, lại gần như sẽ không để người ta nhặt được nhiều.
Cho nên không ít Đăng Hỏa Thạch tuy lớn, giá lại cực thấp, có một số tảng đá không lớn, giá ngược lại cao.
Bùi Tiền ngồi xổm, khối Đăng Hỏa Thạch này bên chân, kích cỡ rất lớn, cũng chỉ yết giá hai mươi đồng tiền Tuyết Hoa.
Đã đặt ở trong cửa hàng hơn một trăm năm, trước sau không ai hỏi thăm.
Bùi Tiền bắt đầu mặc cả hẳn hoi với chưởng quầy, nói nó chỉ có mười lăm đồng tiền Tuyết Hoa, là toàn bộ tích lũy vất vả tích góp nhiều năm.
Lão chưởng quầy cảm thấy tiểu nha đầu lừa đảo này thú vị, nhìn không giống trẻ con nhà phú quý chút nào, bộ dạng đen thui, lại có thể có được mười lăm đồng tiền Tuyết Hoa, đây chính là một vạn năm ngàn lượng bạc trắng, ở quận huyện thành trì Thừa Thiên quốc, cũng tính là phú ông gia rồi.
Lão chưởng quầy thật ra cảm thấy giảm năm đồng tiền Tuyết Hoa, mười lăm đồng tiền Tuyết Hoa, giá này không thiệt, bằng không khối Đăng Hỏa Thạch lớn như vậy sư phụ chuyên gia âm thầm tính ra là mười đồng tiền Tuyết Hoa, có thể đặt thêm một trăm năm, cửa hàng cũng đã truyền tới trên tay cháu nội mình, vẫn không bán ra được.
Nhưng lão nhân vẫn cùng Bùi Tiền một người chào giá trên trời, một người trả tiền dưới đất, lục đục với nhau ước chừng nửa nén hương thời gian, lão chưởng quầy liền muốn xem xem tiểu khuê nữ này vì tiết kiệm năm đồng tiền Tuyết Hoa, có thể nghĩ ra những lý do nào.
Cuối cùng lão chưởng quầy cười ha ha, đáp ứng, kết quả sau khi nhìn thấy nha đầu đen như than kia lấy ra một đống tiền Tuyết Hoa, nhặt ra ba đồng thả lại tay áo của mình, mười lăm đồng còn thừa đều giao cho lão.
Lão nhân nhìn mà khóe miệng run rẩy.
Tiểu cô nương ngươi thế này có chút không phúc hậu rồi.
Bùi Tiền giả ngu si, nhếch miệng cười.
Thạch Nhu làm bộ không quen Bùi Tiền.
Chu Liễm thì hướng nó giơ ngón tay cái, “Không hổ là khai sơn đại đệ tử.”
Lão chưởng quầy trái lại không tức giận, ngược lại cảm thấy tiểu cô nương quỷ quái là hạt giống tốt biết làm ăn, liền cười hỏi: “Muốn cửa hàng chúng ta giúp ngươi mở đá hiện trường hay không?”
Bùi Tiền gật đầu nói: “Phải mở chứ, bằng không nặng như vậy ta không ôm nổi, dựa theo quy củ các ngươi bên này, Đăng Hỏa Thạch hai mươi đồng tiền Tuyết Hoa trở xuống, mở đá không ràng buộc. Còn có, nếu mở ra tảng đá tốt, thưởng cửa hàng hay không, là người mua tự nguyện, đến lúc đó ta không cho lão tiên sinh ngươi thưởng, không cho tức giận.”
Lão chưởng quầy vui vẻ, gật đầu đáp ứng.
Bùi Tiền đột nhiên muốn lão chưởng quầy đợi lát nữa, quay đầu nhìn về phía Chu Liễm.
Chu Liễm lòng có linh tính, gật đầu nói: “Mở đi, thiếu gia không ở mặt, có ta ở đây.”
Bùi Tiền nghiêng đầu, cười sáng lạn, bỗng nhiên quay đầu, hướng lão chưởng quầy vung tay, “Mở đá!”
Sau đó nó mang ba đồng tiền Tuyết Hoa còn thừa trả lại cho Thạch Nhu, thấp giọng nói: “Còn nợ năm đồng, sau này sẽ trả cho ngươi.”
Một nén nhang sau.
Cả con phố dài chân núi đều rung động không thôi.
Bùi Tiền vốn đeo chéo hành lý, lại thêm một bọc hành lý nặng nề.
Lão chưởng quầy cửa hàng phía sau đấm ngực dậm chân, hối hận không thôi.
Đăng Hỏa Thạch Tủy trăm năm khó gặp!
Giá trị ba đồng tiền Cốc Vũ!
Chu Liễm hai tay thu trong tay áo, cười tủm tỉm chậm rãi, đi theo phía sau Bùi Tiền nghênh ngang.
Thạch Nhu chỉ cảm thấy quá mức không thể tưởng tượng.
Trần Bình An vừa vặn xuống núi, tới cuối đường bên kia.
Nhìn thấy Bùi Tiền được vạn người chú ý, Trần Bình An không hiểu ra sao.
Bùi Tiền vừa thấy bóng người quen thuộc kia, lập tức chạy vội qua, chạy đến thở hồng hộc.
Trần Bình An cười hỏi: “Làm sao vậy, là Chu Liễm hay Thạch Nhu nhặt được của rơi?”
Bùi Tiền chỉ cười.
Chu Liễm và Thạch Nhu tới cạnh thầy trò hai người, Chu Liễm nhẹ nhàng cười nói: “Thiếu gia, cái đứa lỗ vốn này, dùng mười lăm đồng tiền Tuyết Hoa, mở ra một khối Đăng Hỏa Thạch Tủy ít nhất đáng giá ba đồng tiền Cốc Vũ.”
Trần Bình An cười, xoa đầu Bùi Tiền, “Lợi hại như vậy à.”
Cao hứng là cao hứng, nhưng chưa nói tới chấn động hoặc là kinh hỉ như thế nào.
Đôi mắt Bùi Tiền nheo thành vầng trăng non, nghiêng đầu, có chút cố sức tháo xuống cái bọc kia, đưa cho Trần Bình An, “Sư phụ, tặng người đó.”
Trần Bình An cười xua tay nói: “Tự mình giữ đi, về sau chờ ngươi gom tiền mua giá đa bảo, đặt ở nơi bắt mắt nhất, không phải rất tốt sao, ai thấy cũng hâm mộ, hiểu được ngươi là tiểu tài chủ.”
Bùi Tiền dùng sức lắc đầu, giải thích: “Con nhớ ra rồi, ngày đó con bắt được Sơn Khiêu (con thỏ) lại thả đi, thì ra vừa vặn là sinh nhật của sư phụ, vừa vặn cái này coi là quà sinh nhật con tặng sư phụ.”
Trần Bình An ngạc nhiên, im lặng hồi lâu, lòng bàn tay đặt ở trên cái đầu nhỏ của Bùi Tiền, thế mà cũng hiếm thấy cười nheo mắt, “Như vậy à, vậy sư phụ nhận?”
Chu Liễm lần đầu tiên nhìn thấy Trần Bình An vui vẻ như vậy.
Lúc trước Trần Bình An gặp lại Trương Sơn Phong và Từ Viễn Hà, tự nhiên cũng rất vui vẻ, nhưng không phải loại vui vẻ này của Trần Bình An bây giờ.
Bùi Tiền gật đầu, áy náy nói: “Nhưng sư phụ, mùng năm tháng năm của năm sau, con chưa chắc có thể tặng món quà tốt như vậy đâu?”
Trần Bình An tiếp nhận hành lý kia, để vào trong hòm trúc sau lưng, sau đó nắm tay Bùi Tiền, cùng nhau đi ở trên đường.
Bùi Tiền cao hứng phấn chấn nói tình cảnh sau khi mở đá tất cả mọi người trợn to mắt.
Trần Bình An mỉm cười nghe Bùi Tiền nói liên miên.
Mặt trời chiều ngã về tây.
Ánh chiều tà kéo dài bóng người một lớn một nhỏ.
Chu Liễm vẫn hai tay thu trong tay áo, Thạch Nhu ánh mắt dịu dàng.



Bạn cần đăng nhập để bình luận