Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 597: Cũng là mộc kiếm (1)

Chương 597: Cũng là mộc kiếm (1)Chương 597: Cũng là mộc kiếm (1)
Chương 597: Cũng là mộc kiếm (1)
Đại Luyện khí sĩ các châu bế quan, đều là đại sự hạng nhất của cả tông môn, hơn trăm năm trước Đả Tiếu Sơn nhà mình, đã gặp phải một cơn phong ba thiên đại, một vị trưởng lão "Trẻ tuổi" cửu cảnh bế quan ý đồ phá vỡ bình cảnh thập cảnh, trong lúc đang bế quan, Đả Tiếu Sơn nhất thời sơ sảẩy, hoặc là nói đạo cao một thước ma cao một trượng, bị tử địch lẻn vào đỉnh núi, phá hỏng đại đạo căn bản, cuộc đời này chỉ có thể ngưng lại ở Kim Đan cảnh, sau đó không bao lâu, tâm cảnh mục nát, thế cho nên hoàn toàn sụp đồ, một vị sơn môn tiền bối danh tiếng vốn vô cùng tốt, trở nên vô cùng thô bạo, hành hạ đến chết thị thiếp tỳ nữ, thậm chí còn đánh thành tàn phé một đệ tử đắc ý Quan Hải cảnh, thiếu chút nữa chặt đứt trường sinh kiều, cuối cùng một chưởng luật tổ sư luôn tôn trọng, yêu thương vị này như con không thể không tự mình ra tay, giam giữ ở lao ngục phía sau núi.
Sau đó chưởng luật tổ sư gia trăm năm chưa từng xuống núi đã làm một quyết định kinh thế hãi tục, nàng đến tổ tông từ đường lĩnh bội kiếm khai sơn thuỷ tổ của Đả Tiếu sơn, mang kiếm xuống núi, xâm nhập tông môn cừu nhân, đại khai sát giới, sau khi tay thám đẫm máu kẻ thù, cười to trong trọng thương mà quay về, trở lại tông môn không đến một năm thì đột ngột qua đời.
Về việc này, nhát là chưởng luật tổ sư gia báo thù có đáng hay không, đệ tử Đả Tiếu Sơn chỉ dám lén thảo luận, nhưng mà nét dũng cảm khí khái kia của chưởng luật tổ sư gia, cho dù là tiên gia tông môn ở ngoài Đả Tiếu sơn, đều là tán thưởng thêm, cảm thấy cực có phong phạm của khai sơn thuỷ tổ Đả Tiếu sơn, từ đó về sau, đối với Đả Tiếu sơn đã bị trích đi chữ "Tông", có thêm nhiều cử chỉ thiện ý.
Mã quản sự phụ trách tất cả công việc của phòng chữ Thiên là một lão giả mập mạp, trên tay mang đây ngọc ban chỉ các loại màu sắc, hắn muốn đích thân cùng khách quý từng phòng giải thích một phen, ngôn từ chuẩn xác nói cho bọn họ động tính khác thường của côn thuyền, không phải là gặp công kích gì, chỉ là côn ngư ngẫu nhiên bướng bỉnh chơi đùa mà thôi, trăm năm khó gặp. Về phần khách nhân ở những phòng còn lại, Đả Tiếu sơn còn không thèm lãng phí nước miếng giải thích cái gì.
Thu Thực mở cửa, sau khi nghe nói Trần Bình An tu hành ở đài ngắm cảnh, Mã quản sự cười tủm tỉm để cho cô gái chuyển lời lại, lát nữa đừng quên là được.
Trước khi Mã quản sự đứng ở cửa, ánh mắt lướt qua đầu vai nhỏ nhắn của cô gái trước mắt, nhìn phía tỷ tỷ Xuân Thủy dáng người càng thêm đấy đà, duyên dáng yêu kiều đứng ở bên cạnh bàn, cho dù là đứng chính diện cũng có thể nhìn thấy hình dáng cái mông cong lên của cô gái, lão nhân lưu luyến thu hồi tầm mắt, nói giỡn: "Thu Thực a, ngươi ăn nhiều chút, nhìn đi ngươi gầy quá, nữ hài tử gầy quá cũng không tốt, nếu tiếc tiền chỉ tiêu, không có việc gì, Mã lão ca vẫn có đủ số xu lẻ đó, tuy ý tìm ta, không được khách khí với Mã lão ca các ngươi, biết không?"
Thu Thực cười khanh khách đồng ý.
Đợi cho nàng đóng cửa lại, ngồi ở bên cạnh tỷ tỷ, không nhịn được khinh thường: "Bọn lão sắc côn, để cho bọn họ liếc mắt nhìn một cái, sẽ giống như bị ốc sên đi qua mu bàn tay, nhớp nháp, thực ghê tởm! Còn Mã lão ca, tỷ, muội thật muốn một quyền đánh mù mắt chó hắn."
Xuân Thủy ôn nhu trêu ghẹo nói: "Bản thân có vẻ ngoài xinh đẹp, còn không cho người khác nhìn nhiều một chút, tính tình như đại tiểu thư vậy, thực sự xem mình là tiên tử bên trong tiên gia tông môn à? Cũng không biết tiên tử Thu Thực, cùng vị tên tử Hoàng Lương Các trên thuyền kia, có phải bạn khuê mật hay không? Có thể tiến cử giúp nô tỳ không?"
Thu Thực trừng mắt, thở phì phì nói: "Tỷ, nào có ai giễu cợt muội như tỷ!"
Xuân Thủy đột nhiên nói: "Vị Đại Ly Long Tuyền Trần công tử này, thật ra lại là một người biết nói chuyện.”
Thu Thực nháy đôi mắt thủy linh,"Như thế nào, tỷ thật sự muốn tự tiến cử chiếu gối hay sao, vẫn còn đứa nhỏ to đầu, tỷ để ý sao?"
Xuân Thủy bó tay nói: "Nói bậy bạ gì đâu không.”
Thu Thực vui cười nói: "Muội biết muội biết, tỷ thích vị Hàn tiên sư Đả Tiếu sơn chúng ta thôi, cũng đúng, đệ tử đích truyền của chưởng môn, thiên tư tốt, người cũng dễ coi, mầu chốt là đối với ai cũng đều hòa khí, hai lần xuống núi ma luyện đều thu được danh tiếng, lễ mừng ba năm một lần của Đả Tiếu sơn, ánh mắt tỷ xa xa nhìn hắn cùng với người ta luận bàn kiếm pháp, chậc chậc, thật đúng là gió xuân thổi qua, tuyết tan thành nước..."
Xuân Thủy nghiêng thân thể về phía trước, trong lúc vô tình bộ ngực ép lên bàn tạo ra một đường cong kinh người, đưa tay vỗ trán muội muội một cái Muội là nhị cảnh, tỷ là nhị cảnh, hai ta cộng lại cảnh giới cũng không cao như người ta, người ta ba năm trước đã là Động Phủ cảnh, nói không chừng lần này chúng ta trở về, hắn chính là Quan Hải cảnh." Thu Thực cười giữ lấy tay tỷ tỷ, học giọng điệu thần thái của Mã quản sự, nói những lời đùa giỡn không đứng đắn,"Ui, Xuân Thủy cô nương nha, bàn tay nhỏ bé này thật sự rất trắng, thật sự là thiên sinh lệ chát, tiên tử nhà người khác, quanh năm suốt tháng mười ngón không ra nắng, Xuân Thủy, cũng chưa chắc đẹp bằng ngươi."
Xuân Thủy một tay bị muội muội nắm lấy không buông, một tay che miệng cười duyên.
Sơn đạo khó đi, nhưng vẫn còn có vài chuyện vui vẻ, ví dụ như tỷ muội hai người sống nương tựa lẫn nhau, thuở nhỏ sống cuộc sống nhìn chung thái bình không lo âu, khi nhàn hạ còn có thể vụng trộm nghĩ đến một ít người và chuyện cao cao tại thượng. Trần Bình An vốn đã đi tới chỗ ngạnh cửa giáp giới giữa thư phòng cùng chính sảnh, sau khi thấy một màn như vậy, không muốn đã quấy rầy giây phút ấm áp kia, lặng yên rút về đài ngắm cảnh.
Từ đầu tới đuôi, vô thanh vô tức, tỷ muội nhị cảnh Luyện khí sĩ đúng là căn bản không phát hiện ra.
Trần Bình An dứt khoát luyện tập đi cọc ở đài ngắm cảnh.
Hắn tự đặt mục tiêu cho bản thân, luyện quyền trăm vạn, không phải một lần ra quyền thì tính là một lần, mà là một lần đi cọc đầy đủ sáu bước, mới tính.
Nếu là một mực cầu nhanh, cho dù có thể xem là ngày đó đang tới gân, lần này đi xuống phía nam, nếu mỗi ngày có thể dành buổi sáng, tức khoảng sáu canh giờ siêng năng luyện tập đi cọc, hơn nữa số lần tích góp từng tí một sau một năm đi xa Đại Tùy kia, đại khái còn khoảng chừng hai năm rưỡi nữa.
Nhưng mà Trần Bình An lại đang chuyển sang cầu chậm, bởi vì mười tám đình A Lương truyền thụ, sau khi phá vỡ quan ải lục đình, cùng trước lục đình là cảnh tượng hoàn toàn khác nhau, sau đó liền như nước sông chảy xuôi, thong thả mà hùng hậu, không cho phép Trần Bình An hồ đồ, vả lại dục tốc tắc bát đạt câu nói này là đạo lý nhiều lần xuất hiện trên sách, Trần Bình An không dám bỏ ngoài tai.
Cho nên nếu không xảy ra ngoài dự kiến, chỉ sợ thành công tới Đảo Huyền Sơn bên kia, như thế nào cũng không hoàn thành được mục tiêu luyện quyền trăm vạn. Điều này làm cho Trần Bình An có chút bát đắc dĩ.
Vốn đang nghĩ lần sau gặp mặt, tốt xấu gì mình cũng làm xong được một việc.
Hôm nay Trần Bình An đi cọc đã có thể hơi có ý tứ nước chảy thành sông, cho dù trong lòng suy nghĩ sự tình, cũng không chậm trễ khí lực rèn luyện quyền cái, ích lợi thần hồn.
Luyện quyền như đọc sách.
Đọc sách phá vạn quyển hạ bút như hữu thần, đạo lý trên sách, không hổ là thánh nhân dạy bảo, thực không gạt người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận