Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 850: Gần Tới Đảo Huyền Sơn (4)

Chương 850: Gần Tới Đảo Huyền Sơn (4)Chương 850: Gần Tới Đảo Huyền Sơn (4)
Chương 850: Gần Tới Đảo Huyền Sơn (4)
Hán tử nhổ ra một bãi nước miếng với Trần Bình An,"Mắt mũi kiểu gì, không nhìn ra nửa điểm đẹp xấu!"
Người chèo thuyền trung niên lấy sào trúc xoay chuyển mũi thuyền, một mình chống thuyền rời khỏi, một cái chớp mắt đã đi xa trăm ngàn trượng.
Trần Bình An vỗ vỗ ngực, cao hứng gọi một tiếng Quế Di,"Đi thôi, ta vừa lấy được một quyển bí kíp cho lão tiền bối từ chỗ sư phụ ông ấy."
Trần Bình An không quên nói tốt về nam tử trung niên kia, hơn nữa là hai câu,"Là nam nhân đại khí. Chỉ có điều quá thật thà." Quế phu nhân gật đầu cười tủm tim nói: "Ừ. Chính là dung mạo không được xem là rất xuất sắc."
Trần Bình An nuốt nước miếng, cứng ngắc quay đầu nhìn phía một người một thuyền sớm không thấy tung tích, hán tử đó thật sự là không phúc hậu...
Quế phu nhân nhẹ nhàng vỗ đầu thiếu niên, hiển nhiên không có thật sự tức giận, ôn nhu nói: "Nhìn cái gì, đi rồi."
Hai người dọc theo sơn đạo sóng vai đi về phía trước, Quế phu nhân thuận miệng hỏi: "Sau một tháng nữa sẽ tới đích đến, Trần Bình An, ở Đảo Huyền sơn ngươi có người quen không? Nếu như không có, muốn đi Kiếm Khí Trường Thành sẽ có chút phiền phức, chiêu bài của phạm gia cùng Quế Hoa Đảo chúng ta, không dùng được nhiều ở bên kia. Hơn nữa Đảo Huyền sơn, có một số việc, cho dù có tiền, cũng thực không có biện pháp để cho quỷ đầy cối xay (1). Bởi vì..."
(1) Lấy ý từ câu: Có tiền có thể bắt quỷ đây cối xay
Nói tới đây, Quế phu nhân hơi tạm dừng, bát đắc dĩ nói: "Vị Đạo Lão Nhị kia, ký kết một ít quy củ cổ quái, ngàn năm vạn năm, chưa từng có ai có thể vượt qua Lôi Trì nửa bước.”
Trần Bình An không tin lắm,"Chưa từng có? Một người cũng không có?”
Quế phu nhân giận dữ nói: "Trên lịch sử rất nhiều người đã thử, sau đó thi hài thần hồn đều bị một vị đạo gia đại thiên quân ném vào giữa một tòa tiểu lôi trạch của Đảo Huyền sơn, giữa những người đó, hầu như mỗi người đều là thiên tài tu đạo số một, đệ tử hào phiệt chín lục địa, tông môn tiên gia, cao nhân Chư Tử bách gia... Không một ai có kết cục tốt, không ai thay đổi được quyết định của vị đạo nhân kia."
Xem ra lúc trước khi tòa kim thân pháp tướng xuất hiện ở Giao Long Câu, đạo nhân chân thân xa tận Đảo Huyền sơn, cũng thi triển thần thông ngăn cách thiên địa, làm cho Quế Hoa Đảo không nhìn ra nửa điểm chân tướng.
Trần Bình An lo lắng âu sâu, đại khái miêu tả bộ dáng vị đạo nhân kia, Quế phu nhân vẻ mặt kinh ngạc, "Ngươi làm sao nhận ra được vị đại thiên quân Đảo Huyền sơn này?"
Trần Bình An nhếch miệng, cười khổ không thôi.
Ngay vào lúc này, một đạo cầu vồng trắng xé ngang màn đêm, xẹt qua trên không Quế Hoa Đảo, ném xuống một câu,"Mọi người trên Quế Hoa Đảo đi lên Đảo Huyền sơn, giống như nhau đều miễn phí tiền qua đường, nếu có người muốn thông qua Đảo Huyền sơn đi hướng Kiếm Khí Trường Thành, cũng giống vậy không cần trả tiền."
Trần Bình An đột nhiên nâng cánh tay lên, nắm chặt nắm tay, thoải mái cười nói: "Hắn thắng rồi!"
Một tháng sau, hành khách Quế Hoa Đảo, đã có thể xa xa nhìn đến hình dáng tòa núi cao hùng vĩ treo ngược không trung.
Hơn nữa phía trên biển lớn, cứ cách một đoạn khoảng cách không xa, còn có độ thuyền vượt châu đủ loại kiểu dáng, thân hình đồ sộ.
Theo thời gian trôi qua, Đảo Huyền sơn hiện ra càng ngày càng nguy nga.
Được Quế phu nhân gật đầu đồng ý, Trần Bình An hôm nay trời chưa sáng đã lén lút rời khỏi tiểu viện Khuê Mạch, cuối cùng ngồi ở trên cành cao của chu quế hoa thụ nơi đỉnh núi kia, đung đưa hai chân, dùng sức ngắng đầu nhìn.
Nghe nói Đảo Huyền sơn, là quan ải giáp giới giữa hai tòa thiên hạ.
Trần Bình An hắn, một võ phu thuần túy, cũng không phải tông sư Viễn Du cảnh có thể ngự phong, chỉ có thê đi bộ từng bước, hoặc là lên độ thuyền.
Từ Đại Ly phía cực Bắc Bảo Bình châu, đến Lão Long thành phía cực nam, đã xa như vậy. Nếu từ một tòa thiên hạ, đi tới một tòa thiên hạ khác, nghe có vẻ còn xa hơn rất nhiều.
Trần Bình An ngồi ở trên cành cao, cười tùy ý ra quyền, thân thể xoay trái nghiêng phải.
Dưới cây có cô gái trẻ tuổi sáng sớm đến đỉnh núi thở dài, lâm bảm nói: "Ta vẫn cảm thấy người kia ngu thấy sợ."
Có đại sơn treo ngược trong thiên địa.
Ngọn núi chỉ hướng nước Nam Hải.
Trần Bình An ngồi trên đầu cành tổ tông quế, si ngốc nhìn phía cảnh tượng rung động lòng người kia, Trữ cô nương chính là xuất phát từ nơi này, du lịch đến Hạo Nhiên Thiên Hạ.
Nghe nói Bà Sa châu là lục địa gần nơi đó nhất, không biết về sau Lưu Tiện Dương có đi tới nơi này nhìn hay không?
Quế Hoa Đảo cách đại giới tiến vào Đảo Huyền sơn chân chính, hành trình ước chừng còn nửa ngày, độ thuyền bốn phía lui tới thiên kì bách quái, có rùa lớn cõng bia, lớp vỏ trong suốt lóng lánh phù du trên mặt biển, côn thuyền so với Đả Tiếu sơn còn lớn hơn, chậm rãi hạ thấp độ cao, có một biển mây màu sắc rực rỡ, dưới biển mây vây quanh vô số hỉ thước, có một loạt tiên hạc thanh điều tha túm một tòa nhà cao lầu, Quế Hoa Đảo nằm trong số đó, cũng không có gì đáng kinh ngạc. Trần Bình An đột nhiên xoay người cúi đầu nhìn lại.
Lại thấy được cô gái trẻ tuổi kia, dáng người thướt tha, dung nhan xinh đẹp tuyệt trần, đầu cài trâm châu, mặc váy áo, thắt lưng bằng dải băng...
Nhưng mà Trần Bình An có chút da đầu phát tê, cả người không được tự nhiên. Loại cảm giác này, so với ở chùa miếu rách nát, nhìn thấy Liễu Xích Thành mặc bộ đạo bào màu hồng nhạt, còn trực tiếp rõ rệt hơn.
Bởi vì Trần Bình An nhìn thấy được hầu kết của vị "mỹ nhân" kia.
Chưa nói tới chán ghét, chính là không quen lắm.
Trần Bình An đột nhiên gãi gãi đầu, nhìn thẳng về phía vị nam tử yêu thích trang sức màu đỏ kia, khúc mắc khó hiểu trong đầu này trở thành hư không, chuyển thành có chút hoài niệm.
Trước kia khi làm học đồ ở lò gốm, Trần Bình An có quen một hán tử bị người ta cười nhạo vì ẻo lả, tính tình khiếp nhược, tướng đi lắc lư, khi nói chuyện thích nháy mắt, cong tay hình cánh hoa lan, ở lò gốm do Diêu lão nhân làm thợ cả, hán tử này chịu kỳ thị nhất, thật vất vả gom góp tiền bạc mua đôi giầy mới, bảo đảm hôm đó sẽ bị những thợ gốm khác đạp bản, hắn cũng không dám nói cái gì, chỉ yên lặng chịu đựng. Ở trong lò gốm, theo lý thuyết hắn cùng Trần Bình An vốn không được người khác tôn trọng, lẽ ra phải đồng bệnh tương liên mới đúng, nhưng mà rất kỳ quái, hán tử thích khóc sướt mướt này khi đến chỗ Trần Bình An, lá gan lập tức lớn hơn, cả ngày nói móc nói mỉa Trần Bình An, nói những lời âm dương quái khí, Trần Bình An cũng không quan tâm hắn, hán tử vài lần không quản được cái miệng, không cần thận bị Lưu Tiện Dương đệ tử chính thức của Diêu lão nhân bắt được, trực tiếp tát nỗ đom đóm ngã lăn ra đất, hắn lập tức trở nên thành thật, lần sau còn có thể vụng trộm đưa tới phòng Lưu Tiện Dương một ít đồ ăn vặt, các món điểm tâm, từng túi từng túi giấy dầu gấp còn khéo léo hơn so với hỏa kế cửa hàng, hán tử kia đại khái đối với Lưu Tiện Dương tương lai chắc chắn làm thợ cả nơi lò gốm này, vừa là giải thích bồi tội, lại có nịnh nọt lấy lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận