Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1366: Tra ra manh mối món tiền nhỏ chỉ

Chương 1366: Tra ra manh mối món tiền nhỏ chỉChương 1366: Tra ra manh mối món tiền nhỏ chỉ
Chương 1366: Tra ra manh mối món tiền nhỏ chồng chất (1)
Sau khi tường ngoài Sư Tử viên lan tràn dị tượng.
Liễu Bá Kỳ dẫn đầu lao lên trên đỉnh một đình nghỉ mát, nhẹ nhàng gật đầu, vẻ mặt phá lệ có chút tán thưởng.
Tu hành ở bên Đảo Huyền sơn Sư Đao Phòng có thể nhìn thấy kỳ nhân dị sự nhiều hơn so với bất cứ một châu nào của Hạo Nhiên Thiên Hạ. Liễu Bá Kỳ lại là con cưng của trời được vị đại thiên quân kia của Đảo Huyền sơn gửi gắm kỳ vọng cao, hơn nữa thường xuyên theo sư môn tiền bối ra biển bắt giữ lão giao làm mưa trở về mỏi mệt, ánh mắt của cô tất nhiên sẽ rất cao.
Chu Liễm đứng ở lan can mỹ nhân kháo bên kia, Bùi Tiền đứng ở trên lan can, tò mò hỏi: "Là sư phụ ta sao?"
Chu Liễm cười nói: "Thiếu gia biết sử dụng phù lục, chiến dịch đỉnh núi biên cảnh Đại Tuyền, ta là tận mắt thấy, ba tám Thiết Ky Nhiễu Thành Phù, kết trận trở thành một bộ tam tài binh phù, uy lực to lớn, cứng rắn vây khốn đại yêu Mai Hà kia. Chưa từng nghĩ thiếu gia còn có thể tự mình vẽ bùa, trình độ không thấp, khí phách không nhỏ..."
Bùi Tiền tức giận nói: "Sư phụ ta cái gì không biết? Có gì phải tỏ vẻ ngạc nhiên chứ!"
Chu Liễm trêu chọc: "Vậy mà vừa rồi tròng mắt ngươi trừng như cái thúng, cười lén đến nỗi há cái mồm to như chậu máu làm chi?”
Bùi Tiền đanh mặt, không nói nhảm với lão đầu bếp, ngẳắng đầu, liếc mái hiên đỉnh đầu, lại nhìn nhìn mặt đất bên ngoài lan can, hít sâu một hơi, dùng sức bật, nhảy lên cao cao, hai tay bắt lấy mái hiên, muốn xoay người một cái lăn về phía nóc nhà, kết quả túm mái ngói cùng nhau rơi xuống phía dưới. Chu Liễm vừa muốn đưa tay xách sau cổ con quỷ liều lĩnh này, muốn kéo nó về hành lang, chỉ là Chu Liễm đột nhiên thay đổi chủ ý, để mặc Bùi Tiền ngã về phía sân. Trong quá trình nó rơi xuống, đầu trống rỗng, chỉ là bằng vào bản năng, trong cơ thể một luồng khí hỏa long lưu chuyển mãnh liệt, nháy mắt cuộn mình ra hình dáng viên hầu có vài phần rất giống lúc Chu Liễm khởi động bài quyền, sau đó lúc cách mặt đất một trượng, tay chân bỗng nhiên duỗi ra, nhữừ một con mèo hoang nhỏ nhẹ nhàng rơi xuống đắt.
Chu Liễm ghé vào lan can bên kia, tặc lưỡi nói: "VỊ nữ hiệp này còn biết vượt nóc băng tường, khinh công không tồi nha.”
Bùi Tiền đặt mông ngồi bệt xuống đất, nó sợ tới mức sắc mặt trắng như tuyết. Sau khi lấy lại tinh thần, ngoác mồm mắng Chu Liễm không biết người ta khó khăn như thế nào: "Lão đầu bếp, vì sao ngươi không cứu ta?! Ta nếu là ngã xuống rồi sống sở chết dở, thiếu tay thiếu chân, sư phụ chán ghét ta làm sao bây giờ, ta vốn chính là gánh nặng, đi đường vốn đã chậm, sẽ luôn làm chậm trễ sư phụ, đến lúc đó sư phụ mắt hứng, sẽ không cần ta nữa..." Bùi Tiền vừa nghĩ đến cảnh tượng bi thảm đó, liền bắt đầu gào khóc.
Gào tới mức Chu Liễm lỗ tai không thanh tịnh, ngay cả tỳ nữ Triệu Nha cũng vội vàng chạy ra khỏi phòng, nhìn thấy Bùi Tiền ngồi ở trên mặt đất, Triệu Nha mới vừa rồi luôn thấp giọng nói chuyện với tiểu thư, giờ phút này liền vẻ mặt nghi hoặc, không biết tiểu nha đầu tinh ranh này sao lại ngồi trong sân.
Chu Liễm ra vẻ kinh hoảng,"Mau lên lầu, có yêu quái."
Bùi Tiền không nói hai lời, vội vàng đứng dây. dừng kêu rên. thịch thịch thịch chạy lên bậc thang tú lâu, lao vào cửa phòng khuê các chưa cài, xoay người đóng lại, nhắc cái gậy leo núi kia, đang hăng hái nhân tiện chạy đến bên người Chu Liễm, nhìn xung quanh, vừa lau nước mắt vừa đưa tay vỗ vỗ lá bùa giấy vàng trên trán, hỏi: "Ở đâu ở đâu?"
Chu Liễm nhịn cười, thuận miệng bịa chuyện: "Coi như ngươi vận khí tốt, hình như yêu vật kia thấy tú lâu không cường công được, đi rồi."
Bùi Tiền hung hăng lau nước mắt và mò hôi đầy mặt, thật sự là quá mức sợ hãi, nó từ đầu tới đuôi không hề lưu tâm vẻ mặt bỡn cợt của Chu Liễm, vẫn dùng sức mở to mắt, cần thận tìm kiếm tung tích yêu vật, nghiêm trang nói: "Chu Liễm, nếu lần sau yêu quái lại đến tú lâu, ngươi nhất định phải bảo vệ tốt Liễu tiểu thư cùng Nha Nhi tỷ tỷ nha, bằng không sư phụ trở về thấy hai người họ bị yêu quái bắt đi, cho dù sư phụ ngoài miệng không mắng ta, trong lòng khẳng định sẽ giận ta."
Triệu Nha quay đầu, che miệng cười trộm.
Chu Liễm cười nói: "Không lo lắng cho an nguy của mình?"
Bùi Tiền lại lấy ra một lá bùa, dán trên đầu của mình. nắm chặt gậy leo núi trong tay, Sư phụ muốn ta bảo vệ tốt bản thân, ta nhất định phải làm được!"
Chu Liễm một tay nắm đắm sau lưng, một tay dán ở trước bụng, vô hình trung thể hiện hết phong phạm tông sư, mỉm cười nói: "Yên tâm ởi, sử phụ ngươi cũng nói, muốn ta bảo vệ tốt ngươi."
Trên tàng thư lầu.
Độc Cô công tử cười nói: "Con yêu vật lén lút kia, chỉ sợ sắp bị đóng cửa đánh chó rồi."
Mông Lung hỏi: "Thật sự vây được cả tòa Sư Tử viên?" Độc Cô công tử giải thích: "Chưa chắc chống lại yêu vật kia va chạm vài lần, nhưng chỉ cần nó lấy chân thân hiện thé, chính là thời điểm nữ quan kia xuất đao chém giết."
Mông Lung lại hỏi,"Nhưng yêu vật hạ quyết tâm trốn tránh không ra thì sao?”
Độc Cô công tử chỉ chỉ linh khí dị tượng vùng biên giới Sư Tử viên, phàm phu tục tử ở trong Sư Tử viên, chưa chắc nhìn ra được cái gì, nhưng rơi vào trong mắt người trong nghề, ánh sáng vàng như khe nước chảy xuôi, vây quanh núi mà xoay chuyển kia,"Chiêu phù lục kết trận, linh khí hóa dịch không biết tên này, diệu dụng không chỉ là hai chữ vây cám, nếu không có gì bất ngờ, còn có thê liên lụy đến chân núi thủy mạch nơi đây, hơn nữa hôm nay thổ địa đã thoát vây, tìm kiếm chỗ yêu vật ân nắp, có thể sẽ càng thêm đơn giản. Với lại, vị tiên sư trẻ tuổi này đã có thể vẽ ra một bộ phù trận lớn như vậy, kế tiếp ở trong Sư Tử viên, không ngừng vòng vòng vẽ vẽ, vẽ bùa lên hết những địa điểm đầu mối tàng phong tụ thủy, yêu vật cho dù không bị nghẹn chết tươi, cũng sẽ bị ghê tởm tới chết, như người ta đặt mình trong nước sôi, rất không dễ chịu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận