Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 989: Đáy Mắt Dưới Chân (3)

Chương 989: Đáy Mắt Dưới Chân (3)Chương 989: Đáy Mắt Dưới Chân (3)
Chương 989: Đáy Mắt Dưới Chân (3)
Trong ánh hoàng hôn, Trần Bình An về lại tòa nhà cạnh phố Trạng Nguyên, trước lúc vào nhà thấy bên kia góc đường vẫn đang có một đống người hạ cờ, hai ông cháu xem người khác đánh cờ, thấy thân ảnh Trần Bình An, đứa bé sắc mặt trắng bệch vội đứng dậy mời Trần Bình An đến xem, Trần Bình An đến gần cùng nhìn một lát, hài tử nói có việc về nhà trước, nhanh chân chạy mắt, Trần Bình An thoáng do dự, hắn vốn không có hứng nhìn cờ, đứng xem một nén hương rồi cũng chậm rãi trở về nhà.
Mở cửa, bên phòng ốc đối diện, đứa nhỏ giẫm lên băng ghế, xuyên qua cửa sổ nhìn sang chỗ Trần Bình An, đứa nhỏ khẽ thở phào một hơi.
Trần Bình An đóng cửa, thả xuống bao bọc đặt ở trên giường, tiểu liên nhân lập tức từ mặt đất nhảy bật ra, bi bô ê a, chỉa chỉa điểm điểm, có vẻ rất là tức giận.
Trần Bình An liếc mắt xấp thư tịch trên bàn, phát hiện một ít nếp uốn nhỏ bé không dễ sát giác, so với lúc mình rời đi hiển nhiên đã nhiều thêm chút, trong lòng rõ ràng, bèn xổm người xuống mở tay ra để tiểu đồ vât đi tới lòng bàn tay, sau đó đứng dậy ngồi xuống cạnh bàn, tiểu liên nhân nhảy lên trên bàn, nhè nhẹ chạy đến núi sách, quỳ trên trang sách một bản thư tịch Thánh nhân, dùng cánh tay nhỏ nhắn tỉ mỉ vuốt lại nếp uốn.
Trần Bình An cười nói: "Không sao, sách là để cho người xem, người ta chẳng phải đã trả về rồi ư, không cần tức giận."
Tiểu gia hỏa chính đang cần cù làm việc nghe thế liền quay đầu lại, chớp nháy tròng mắt, có phần nghi hoặc khó hiểu.
Trần Bình An vuốt vuốt đầu nó, lấy ra thẻ tre và đao khắc, nhè nhe đặt lên bàn. Trong bóng đêm ngày nọ, Trần Bình An khe khẽ đi tới Bạch Hà tự, trước kia hắn từng đến chỗ này thắp hương, không hề xa lạ, Bạch Hà tự có một tòa đại điện cực đặc biệt, ở đó cung phụng ba pho tượng Phật, có tượng Phật trừng mắt, cũng có tượng Phật cúi mày, trong đó còn có một pho tượng Phật ngồi ở tư thế ngược, ngàn năm qua, không quản hỏa hương hun đúc thế nào, lưng tượng Phật vẫn luôn quay về phía cửa chính và khách hương.
Gần đây Bạch Hà tự có phần tiêu điều, trời sáng trưng mà cửa chùa vắng tanh, lúc đêm khuya càng là quạnh quẽ, lại thêm những tin đồn đáng sợ kia, cộng với thần tượng Bồ Tát Thiên vương ngày trước tướng mạo cao quý trang nghiêm, nhìn thế nào đều biến thành nơi quỷ quái âm sâm, mấy ngày trước, có một nhóm trộm cắp ghé tới, kết quả từng người kêu thảm chạy ra, ai nấy đều điên điên khùng khùng, mãi đến khi vào trong ngục mới an tĩnh lại, chỉ nói Bạch Hà tự có quỷ, vạn vạn đừng tới đó.
Trước lúc tiến vào tòa thiên điện, Trần Bình An cố tính thiêu đốt một tắm Dương Khí Khêu Đăng phù, không thấy có dị dạng, thân hình khe khẽ lướt tới mấy nơi trong chùa miếu, phù lục đều đặn thiêu đốt hết sạch mới thôi.
Trần Bình An đang dự tính rời khỏi Bạch Hà tự, mới vừa đi tới phụ cận cửa đại điện chợt đột nhiên ngã người ra sau, mũi chân điểm nhẹ, thoáng chốc liền ngồi trên xà ngang đại điện, nằm nghiêng người, nín thở ngưng thần.
Từ bên ngoài đại điện có ba người nghênh ngang đi vào, không giống bộ dạng kẻ trộm chút nào, ngược lại như là đại quan quý nhân thưởng cảnh đêm trăng.
Trần Bình An nhíu mày, không ngờ có hai vị hắn từng gặp qua, chính là người cùng võ đao trong tòa nhà u tĩnh ở phố Trạng Nguyên, lão nhân vóc người cao lớn, tướng mạo gây gò, tuy không phải đạo nhân, đầu lại đội một chiếc mũ hoa sen màu bạc dạng thức cổ xưa, so với khi Trần Bình An nhìn từ xa trên đường phố thị tỉnh lần nọ, tối nay lão nhân không còn cố ý thu liễm khí thế, lúc hắn vượt qua bậc cửa liền như một tòa núi cao nguy nga, hùng dũng đâm vào đại điện Bạch Hà tự.
Nữ tử tháo xuống mũ trướng che lấp dung mạo, tư dung động người, cởi áo choàng bao phủ dáng người, sắc thái hoa lệ, chỗ thần kỳ nhát là, nàng đi một đôi guốc gỗ, chân trần trên guốc trắng như sương tuyết.
Vị công tử tuấn tú còn lại thì là một khuôn mặt xa lạ, vóc người dong dỏng, thân khoác một chiếc áo bào tay dài, trên tay quấn quanh một chuỗi niệm châu bằng san hô, lúc đi đường tay nhè nhẹ vân vệ hạt châu.
Nữ tử giọng nói thanh thúy, không phải khẩu âm kinh sư Nam Uyễn quốc, vũ mị liếc mắt nhìn vị công tử ca kia, trêu chọc nói: "Trâm Hoa Lang của ta, nếu ngươi đã thành kính tin Phật như thế, vì sao còn không quỳ xuống dập đầu? Đến lúc đó ta đứng trước tượng Phật, chiếm được đại tiện nghi của Chu công tử, chẳng phải một đêm danh chắn thiên hạ? Chết cũng không tiếc."
Công tử trẻ tuổi mỉm cười không nói, chỉ ngửa đầu nhìn ba pho tượng Phật.
Thiên địa tịch liêu, ngôi Phật điện lớn thế này mà chỉ có tiếng hạt châu nhỏ bé lăn động.
Lão nhân cười nói: "Nha Nhị, đừng trêu Chu Sĩ, người ta dễ tính mới không so đo với ngươi, bằng không xé rách da mặt đánh một trận, đến lúc đó tiền quan tài của Chu Sĩ ai trả?"
"Nha Nhi" nhìn như thiếu nữ, song khí chất phong tình lại như phụ nhân, nàng che miệng cười nhẹ, thu ba lưu chuyển, phong tình tuôn ra, khiến tòa đại điện vốn âm sâm dọa người chợt có phần xuân ý dạt dào.
Thanh niên tên là Chu Sĩ, ngoại hiệu "Irâm Hoa Lang” khẽ cười đành chịu: “Định lão giáo chủ đừng bắt nạt vãn bối vậy chứ."
"Hồ Sơn phái Du Chân Ý, Nam Uyễn quốc Chủng Thu, Kính Tâm đình Đồng Thanh Thanh, Điểu Khám phong Lục Phảng đều là nhân vật thần tiên đáng sợ, trong đó lão bà di Đồng Thanh Thanh lại là cùng bối phận với Sư gia gia, chuyển mắt nhìn chúng ta, thế đơn lực bạc, thật muốn chơi trò lấy dẻ trong lửa ư? Dù lấy được kim thân La Hán và bộ kinh thư kia, liệu có thể còn sống rời khỏi kinh sư Nam Uyễn quốc?"
Nữ tử vạch đầu ngón tay điểm danh nói họ từng người, nói đến mật sự bí ân nhất trên giang hồ thời gian gần đây: "Tuy nói Sư gia gia ngươi mới thật sự là thiên hạ đệ nhất, nhưng song quyền nan địch tứ thủ, đồ tử đồ tôn của Du Chân Ý nhiều như vậy, Chủng Thu lại là địa đầu xà Nam Uyễn quốc, lão yêu bà Đồng Thanh Thanh thì lại thích nhất mê hoặc nhân tâm, lần trước Trâm Hoa Lang bị thương đi về, ngoài miệng nói là đánh cho nàng gần chết, thật ra không chừng là bị sắc đẹp lão yêu bà mê cho thần hồn điên đảo mới quay về diễn khổ nhục kế với chúng ta cũng nên. Đặc biệt nhát là tên Lục Phảng, vài chục năm nay số lần ra tay chỉ đếm được trên đầu ngón tay, giang hồ đều nói hắn đi theo chính đạo của Sư gia gia, bởi thế mới thấy thiên phú rất tốt, dùng nhiều năm tiềm tâm luyện kiếm như vậy, không chừng sớm đã vượt qua Du Chân Ý và Chủng Thu?
Lão nhân ngoảnh mặt làm ngơ, tràm mặc không lên tiếng, hai tay chắp sau lưng, mắt nhìn tượng Phật quay lưng với thương sinh. Nữ tử giậm chân, có phần u oán.
Guốc gỗ giẫm trên nền đá, tiếng vang thanh thúy.
Chu Sĩ mở miệng an ủi nữ tử: "Bốn người này không phải một khối ván sắt, thật sự lâm vào thời điểm sinh tử, sợ rằng không ai nguyện xá sinh vì nghĩa.”
Nữ tử cười nói: "Trong chúng ta chẳng lẽ có người nguyện ý?
Chu Sĩ thần sắc thản nhiên, tiếp tục nói: "Kỳ thực riêng cha ta, cộng thêm Tí thánh Trình Nguyên sơn và Ma Đao nhân Lưu Tông, luận chiến lực đỉnh cao mà nói đã không kém bốn vị đại tông sư kia liên thủ, lần này chúng ta mật mưu hành sự, cũng không phải hai quân đối đầu trên sa trường, không cần chú trọng binh lực nhiều ít, Nha Nhi cô không cần lo lắng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận