Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1239: Lý Nhị Đi Xa Nhà, Tả Hữu Không K

Chương 1239: Lý Nhị Đi Xa Nhà, Tả Hữu Không KChương 1239: Lý Nhị Đi Xa Nhà, Tả Hữu Không K
Chương 1239: Lý Nhị Đi Xa Nhà, Tả Hữu Không Khó Xử (4)
Bà Sa Châu kiếm tiên Tào Hi đảm nhiệm người hộ đạo của Lý Liễu, ở lại Sư Tử phong rất lâu, mỗi lần xuống núi đều là bảo vệ Lý Liễu đi bí cảnh mai danh ẩn tích các nơi, hoặc là di chỉ phủ đệ tiên gia đứt hương khói để nhặt bảo bối.
Đúng là nhặt thật.
Tào Hi căn bản không cần ra tay, chỉ cần ở bên nhìn Lý Liễu từng lần thắng lợi trở về.
Lần này sau khi hộ tống Lý Liễu quay về Sư Tử phong, Tào Hi đường đường kiếm tiên, cuối cùng không cần tiếp tục bầu bạn với nha đầu cổ quái này dạo chơi lung tung, một mình xuống núi vân du rồi, hôm nay không biết tung tích nơi nao.
Lý Liễu hôm nay bên hông treo một con dấu sư tử hoàng kim, còn có một cây đoản kiếm giắt chéo.
Chỉ có điều những thứ này đều bị Tào Hi dùng thủ thuật che mắt, dưới Nguyên Anh Địa tiên không thể nhận ra.
Lý Liễu đột nhiên nhìn phía Lý Nhị, tàm mắt hai người hơi giao hội, Lý Nhị mới đứng lên nói là ra bên ngoài tản bộ, Lý Liễu thì lâo tức quay về phòng. tán qẫu với mẫu thân.
Phụ nhân cười mắng: "Cuối cùng biết dọn ổ rồi, có bản lãnh dẫn người phụ nữ khác về, tôi nhận ả làm muội muội cũng được."
Lý Nhị bước đi nhanh hơn.
Phụ nhân trợn mắt, oán trách với Lý Liễu: "Ngày xưa mẹ bị mù mới chịu gả cho cha con, lúc ấy trên trấn nhỏ bao nhiêu bạn trẻ tuấn tú tâm tâm niệm niệm mẫu thân con, chắc hẳn lúc ấy ta bị quỷ ám nên mới chọn cha con.”
Lý Liễu cười khẽ,"Không như vậy, lấy đâu ra con và đệ đệ."
Phụ nhân lấy ngón tay chọc trán Lý Liễu một cái, hừ lạnh nói: "Lý Hòe từ nhỏ đã hiểu chuyện, con thì sao, nhìn coi con là kẻ làm tỷ tỷ, không biết thương đệ đệ chút nào cả... Cứ phải học cái gì tiên pháp, một con bé ngốc như con, học được sao? Thời gian trên núi qua nhanh ba năm năm năm nháy mắt là qua, đến lúc đó con từ một hoàng hoa đại khuê nữ, biến thành lão nha đầu, ai thèm cưới con? Không nói tới sính lễ ít ỏi, còn hại mẫu thân phải rút bớt tiền từ trong tiền lấy vợ của đệ đệ con, chuẩn bị đồ cưới cho con, con nói con có xứng đáng với Lý Hòe không..."
Liên miên cằn nhẳn mãi. Hơn nữa trọng nam khinh nữ, có thể nói bất công rối tinh rối mù.
Lý Liễu lại không hè tức giận, ngược lại một đôi mắt lấp lánh cười thành hình trăng non,"Ở trên núi tu tập tiên pháp, mỗi tháng sẽ có một chút tiền thưởng xuống, con đều gom lại cho Lý Hòe, về sau nó cưới vợ, cũng sẽ không bị người ta xem thường."
Phụ nhân vừa nghe đầu tiên là kinh hỉ, sau đó lập tức tức giận, đưa tay nói: "Sao không nói sớm? Mau lấy ra, nhỡ đâu ngày nào đó con gặp phải kẻ ăn chơi miệng lưỡi trơn tru, tiền bạc đều cho hắn tiêu xài hết, Lý Hòe biết phải làm sao bây giờ? Đề mẹ cắt giúp con!"
Lý Liễu lấy ra một túi bạc, ước chừng hai ba mươi lượng, "Thật ra trên núi còn có một chút.”
Phụ nhân vội cất kỹ, cuối cùng cũng có chút lương tâm,"Chỗ còn lại, con tự mình giữ đi, ở trên núi giao tiếp cùng các đệ tử thần tiên thân phận ngang ngửa, khó tránh khỏi có chút chi tiêu nhân tình lui tới, mẫu thân vẫn hiểu chút đạo lý này. Con đi nói với bọn họ, khi nào xuống núi vào cửa hàng chúng ta, có thể được chiết kháu."
Lý Liễu ngoan ngoãn vâng một tiếng.
Cái gọi là "Còn có chút" của nàng, ngay cả một vị kiếm tiên Bà Sa Châu nhìn quen những cảnh tượng lớn cũng phải động lòng không thôi.
Phụ nhân được một món bạc lớn từ trên trời rơi xuống, tâm trạng cực tốt, vuốt bàn tay nhỏ non mềm của khuê nữ nhà mình,"Về sau gả cho nhà người tốt, mẫu thân và cha con cũng an tâm. Nhớ, tốt nhất là tìm nhà giàu có thể giúp đỡ đệ đệ con."
Lý Liễu nhẹ nhàng nói: "Con biết rồi. "
Khi Lý Nhị trở về, sắc mặt đặc biệt âm trầm. Phụ nhân có chút kinh ngạc, sau đó giận dữ nói: “Sao, nhìn gái đã có chồng hơi nhiều nên bị người ta mắng? Tạo phản rồi, nhìn vài lần thì thiếu mấy lượng thịt bộ ngực à, tôi đi mắng ả!"
Lý Nhị lắc đầu,"Ba chúng ta vào sân sau rồi nói."
Vừa rồi trước người Lý Nhị bỗng dưng xuất hiện một luồng hương khói.
Hắn hoả tốc lên núi, đi Sư Tử phong tìm chỗ yên tính, nghe xong tin tức, liền lập tức chạy về cửa hàng.
Ở bên cạnh nhà chính, phụ nhân càng lúc càng thấp thỏm, bởi vì rất ít khi nhìn thấy Lý Nhị như vậy, đời này cũng chỉ từng có một lần, lần đó Lý Nhị tên nhát gan chỉ biết ở trên giường bắt nạt bà, nói chuyện với người ngoài cũng không dám lớn tiếng này đã vào núi đốn củi đốt than một chuyến, thật lâu sau mới rời núi, nhưng tốt xấu kiếm được chút bạc trở về.
Lý Liễu ngồi ở bên cạnh mẫu thân, thấy cha muốn mở miệng nói chuyện, lập tức "biết nghĩ cho mọi người" hỏi: "Có phải bên quê nhà gửi thư đến trấn nhỏ bên này?"
Lý Nhị không ngốc, lập tức gật gật đầu, rầu rĩ nói: "Sư phụ lão nhân gia vừa báo tin, nên cha muốn thương lượng với hai mẹ con chuyện này."
Phụ nhân nuốt ngụm nước bọt,"Hẳn sẽ không là lão già chết không có người nhặt xác kia, muốn kẻ làm đồ đệ là ông chạy về chuẩn bị hậu sự chứ? Nơi này xa xa lắm, chúng ta có thể gửi chút tiền về đó, để người bên cửa hàng Dương gia hỗ trợ hay không? Lão già kia cũng thật không ra làm sao, chết lúc nào không chết, chờ chúng ta vừa mới ổn định ở bên này thì chạy đi gặp Diễm vương gia, nếu tôi có thể nhìn thấy quan tài của lão, tôi sẽ mắng cho lão sống lại mới thôi!"
Lý Liễu che miệng mà cười. Lý Nhị há hốc mồm, ngắn ra một lúc, lắc đầu nói: "Sư phụ lão nhân gia vẫn khỏe, chỉ là... Trịnh Đại Phong xảy ra chuyện rồi."
Phụ nhân chớp chớp mắt,"Cái gã không biết xấu hổ kia, hắn khôn như giặc, có thể xảy ra việc gì? Sao hả, không phải hắn đi về phương nam rồi sao, như thế nào, ở bên đó nhìn trộm cô nương xinh xắn máy lần, trộm máy thứ quần áo trong của phụ nữ, bị người ta đánh chết à?"
Lý Nhị nhìn chằm chằm mặt bàn, sắc mặt lạnh nhạt nói: "Chưa chết, bị người ta đánh cho tàn phế rồi, toàn bộ lưng đều bị gãy, hôm nay còn nằm ở trên giường, về sau cho dù bệnh đỡ rồi, cũng sẽ là hán tử lưng không thẳng nỗi. Hơn nữa lần này sư đệ không đi gây chuyện, là người khác tìm hắn gây sự. Tôi hỏi sư phụ sao không quan tâm hắn một chút, sư phụ lão nhân gia nói không phải cha mẹ Đại Phong, chỉ dạy bản lãnh, chưa chết ở bên ngoài, còn muốn thế nào nữa."
Lý Liễu nheo lại đôi mắt đẹp như lá liễu kia.
Phụ nhân ngắn ra một lúc lâu chưa thể nói ra một chữ nào.
Trịnh Đại Phong tên vương bát đản này thích miệng lưỡi ba hoa. tuy bà luôn mắng hắn là mạng hèn ế cả đời, nhưng sư đệ này của chồng mình, thật ra con người cũng... không tệ.
Lý Nhị ngắng đầu, nhìn về phía thê tử,"Tôi muốn đi thăm sư đệ chút, sợ.. bà không chịu."
Phụ nhân đỏ mắt, chửi ầm lên "Như thế này mà ông không đi, Lý Nhị ông còn là người sao?”
Lý Nhị nhếch miệng cười.
Phụ nhân thật cẩn thận hỏi: "Sau khi đi, ông có thể không thiếu tay gãy chân trở về không?”
Lý Nhị gật gật đầu,"Đánh không lại thì chạy, sự việc không có gì lớn.”
Phụ nhân lập tức thấp thỏm lo âu,"Gì? Còn phải đánh nhau với người ta?"
Lý Nhị cúi đầu, không muốn nói dối thê tử.
Lý Liễu vội vàng khuyên giải an ủi: "Mẫu thân, không có việc gì đâu, nơi Trịnh Đại Phong ở không giống với quê nhà chúng ta, chỉ cần bỏ tiền đi nha môn kiện, thì có thể lấy lại công bằng, chỉ là tiêu một ít tiền, đúng không, cha?”
ebookshop.vn - truyện dịch giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận