Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1727: Trùng Hợp Vậy, Ta Cũng Là Một Kiếm Khách (4)

Chương 1727: Trùng Hợp Vậy, Ta Cũng Là Một Kiếm Khách (4)Chương 1727: Trùng Hợp Vậy, Ta Cũng Là Một Kiếm Khách (4)
Trần Bình An tùy tiện vẽ một đường trên không trung.
Lúc này không chỉ có Tằng Dịch không hiểu, mà ngay cả Mã Đốc Nghi hai vai đã bị tuyết phủ đầy cũng cảm thấy ngơ ngác.
Trần Bình An võ trán nói với Mã Đốc Nghỉ: "Ta quên mất có thể nhét ngươi vào trong tay áo.'
Mã Đốc Nghi che miệng cười.
Ở phía bên đó, Hàn Tĩnh Tín nhìn thấy dáng vẻ phong tình của diễm quỷ nữ tử, trong lòng nóng lên, cảm thấy đã không phải vô ích chịu trận tuyết rơi dày đặc đêm nay.
Hắn ta cười hỏi: "Giết mấy tên tu sĩ không biết lai lịch xuất thân liệu có gây phiền phức cho Tăng tiên sinh không?"
Kiếm khách trung niên lắc đầu nói: "Giết tu sĩ thì không phiền phức. Trận tuyết lớn này có thể giúp ích rất nhiều, tiêu hủy thi thể, xóa bỏ dấu vết, chỉ cần làm cẩn thận một chút là được. Vấn đề là đoàn xe cách đó hàng chục dặm, lúc đó iện hạ cố ý không chôn xác, nên rất dễ có người muốn điều tra lần theo manh mối, nghi ngờ điện hạ. Nếu hai chuyện cộng lại, một khi ba người bên phía đối phương quả thực là đại môn phái xuống núi để du ngoạn hoặc là Phổ Điệp tiên sư, không thì là một dã tu trên hòn đảo lớn trong hồ Thư Giản thì người phiền phức sẽ chính là điện hạ. Cho nên bây giờ điện hạ có ba con đường có thể đi.
"Đầu tiên, nếu như chúng ta đã bày ra một trận lớn như thế này rồi thì cũng hãy học theo đối phương, cũng lùi lại một bước, nhờ người đến nói chuyện với vị tu sĩ trẻ tuổi có vẻ như đã bị thương nặng và chưa hồi phục đó, điện hạ thoải mái nói rõ thân phận của mình, nói muốn cùng hắn thực hiện một giao dịch, trả tiền mua lại diễm quỷ đó, dùng khí thế để bức ép người, dùng tiền mua đồ là cách an toàn nhất. Thứ hai, nếu hai bên lướt qua nhau, cứ coi như không có chuyện gì xảy ra đi. Điện hạ nhiều nhất cũng chỉ bỏ lỡ một diễm phúc mà thôi. Thứ ba, Điện hạ ra lệnh, chúng ta sẽ trực tiếp đánh qua đó, nhưng khi quay về phải nhớ dọn dẹp sạch sẽ thi thể của đoàn xe đó, kẻo để lại bất kỳ manh mối nào khiến người ta nghi ngờ. Tu sĩ trên núi một khi đã nảy sinh lòng nghi ngờ thì thông thường mà nói bọn họ hoàn toàn không thèm nói lý lẽ đâu."
Hàn Tĩnh Tín gật đầu, những chuyện này hắn ta đã suy nghĩ thấu đáo rồi, nhưng có tùy tùng bên cạnh, không chỉ có những kẻ có thể đánh nhau, có thể chém giết, còn có một phụ tá có thể khiến chủ nhân phải bớt động mồm nữa, Tằng tiên sinh này chính là tâm phúc của mẫu hậu. Lần này hắn ra khỏi kinh thành, bà ta đã bảo hắn mang theo, trên đường đi quả thực đã đỡ được rất nhiều rắc rối. Hàn Tĩnh Tín tự tận đáy lòng cảm khái nói: " Tằng tiên sinh không làm một Tung Hoành gia thật sự là đáng tiếc vô cùng. Sau này nếu ta có cơ hội làm hoàng đế, nhất định sẽ mời tiên sinh đến đảm nhận chức quốc sư. Cái tên hộ quốc chân nhân mà mẫu hậu tốn rất nhiều vàng mời đến chỉ là một gối thêu hoa lừa trên gạt dưới mà thôi, tuy rằng phụ hoàng xử lý việc triều chính quyền không ra trò lắm, nhưng cũng không phải là một người mù, chẳng qua chỉ là lười vạch trần mà thôi. Nên cứ xem như là nuôi một đào kép, chẳng qua chỉ là đổi bạc thành tiền thần tiên trên núi, sau lưng phụ hoàng đã từng lén nói với ta rằng mỗi năm chỉ tối vài đồng tiền, còn khen gợi mẫu hậu ta thực sự là có tài chăm lo việc nhà. Nhìn những quốc sư của một số nước chư hầu khác mỗi năm không lấy vài đồng tiền Cốc Vũ từ trong quốc khố ra thì đã nhảy dựng lên tạo phản từ lâu rồi.
(Tung Hoành gia là một học phái trong Cửu Lưu thập gia, thiên về nghệ thuật ngoại giao xuất hiện trong thời kỳ Chiến Quốc ở Trung Quốc. )
Nam nhân gầy gò ở phía bên kia đã sốt hết cả ruột rồi, hắn ta cười lớn: "Giết người nuôi quỷ là được rồi. Còn về phần diễm quỷ da cáo quý hiếm đắt giá kia sẽ giữ lại cho điện hạ chăm sóc huấn luyện đàng hoàng. Chuyện đơn giản như vậy, dù sao thì trước đó chúng ta cũng đã bóc lột hơn mười bộ áo giáp từ trinh sát của bọn man rợ Đại Ly, điện hạ nhân nghĩa, chừa lại hai bộ có giá trị nhất, chứ không bán tất cả cho tên đại tướng quân hèn nhát Chiêm Kình, thưởng một bộ cho ta, một bộ cho Hoành sáo phú thi lang, dù sao chúng ta cũng cất nó trong túi áo giáp, lát nữa chúng ta giết chết hai tên nam tử đó, đúng lúc điện hạ có thể mang về kinh đòi công trạng. Bệ hạ nhìn thấy chắc chắn sẽ rất vui mừng, đó là bộ giáp được chế tạo đặc biệt của tu sĩ tòng quân của bọn man di Đại Ly, đoán chừng khi chúng ta ném chúng dưới chân của những lão đầu tử văn quan trong kinh thành thì sẽ chẳng ai nhặt nó lên. Ta nghe nói những bộ xương già chẳng được vài cân thịt nạc đó, nhưng trên giường ai nấy cũng võ công dũng mãnh vô cùng."
Thanh niên lắc đầu nói: "Ở kinh thành không được nói những lời này."
Dừng một chút, Hàn Tĩnh Tín tự giễu cười nói: "Nhưng hiện tại có lẽ không còn có thể nói là phiền toái hay không phiền toái nữa rồi, cho dù ta có xách lỗ tai bọn họ lên lớn tiếng chửi rủa, bọn họ cũng không có tâm tư để tố cáo, vạch tội ta được nữa, bọn họ đều đang bận tìm đường lui, Thạch Hào quốc có mang họ Hàn hay không, dù sao cũng không liên quan gì nhiều đến bọn họ, chỉ cần có thể tiếp tục làm quan, còn không giống nhau là vì lợi ích của người dân mà thôi."
Hắn liếc nhìn về phía nam: "Vẫn là Hiền vương ca ca của ta có phúc. Vốn dĩ hắn ta muốn trốn và làm một con rùa rụt đầu, nhưng làm sao có thể ngờ được, hắn ta trốn thì đã trốn rồi, còn sắp trốn ra một vị tân đế nữa kìa, cho dù chỉ ngồi được lên cái ngai vàng đó vài ngày, nhưng dù sao cũng là một người đã từng làm hoàng đế lão gia, bảo ta làm sao có thể không ghen tị với hắn ta được chứ."
Nam nhân gầy gò đã đứng trên ngựa: "Điện hạ, ngài và Tằng tiên sinh cứ nói chuyện đi, rồi cho ta một câu trả lời chuẩn xác là được, Rốt cuộc là có giết hai nam nhân đó không? Hai người cứ yên tâm, ta đảm bảo sẽ giữ cho nữ quỷ đó không chút tổn thương!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận