Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1266: Kiếm Tiên Ở Sau (3)

Chương 1266: Kiếm Tiên Ở Sau (3)Chương 1266: Kiếm Tiên Ở Sau (3)
Chương 1266: Kiếm Tiên Ở Sau (3)
Trần Bình An không chút do dự nói: "Đương nhiên ta phải giấu kỹ. Chuyện tu đạo, lòng người thay đổi khó lường, để lại cho ta giữ, ít nhất ta sẽ không hại ngươi, càng không lấy cái này áp chế ngươi, về điều này, ngươi tin ta hay không thì tùy, ta vẫn luôn nghĩ như thế, nhưng giao cho người khác, ta không yên tâm. Cho dù vị lão nhân kia là thật tâm đối đãi ngươi, nguyện ý thu ngươi làm đệ tử đích truyền, cho ngươi tiến vào tổ sư đường tông môn: lão, nhưng ta làm sao cam đoan người khác sẽ không sinh ác ý đối với ngươi, sẽ không mong chờ lấy thứ này để kiềm hãm ngươi, trong một số thời điểm nguy hiểm nào đó, sẽ bức bách ngươi đi dấn thân hiểm cảnh. Người ở địa vị cao, không tự làm chủ được, nhưng Trần Bình An ta khác, không phải nói ta thiện tâm hơn lão nhân, đối đãi ngươi tốt hơn, mà là ta ít nhất sẽ không coi Tùy Hữu Biên ngươi là hàng hóa, không có chuyện cứ ai ra giá trên trời, thì sẽ đem bán cho người đó.”
Tùy Hữu Biên nhìn chằm chằm Trần Bình An.
Trần Bình An thản nhiên đối diện với cô, "Ta thật lòng đó.” Tùy Hữu Biên cũng chưa nói nhận lời hay từ chối, không hiểu sao lại chuyển hướng sang đề tài ngoài lề,"Nữ quan Thái Bình sơn kia là một tuyệt sắc giai nhân, còn là một kiếm tu Nguyên Anh.”
Trần Bình An kỳ quái hỏi: "Rôi sao?"
Tùy Hữu Biên hỏi: "Ngươi không có chút động lòng nào?"
Trần Bình An trợn mắt, hai tay ôm sau gáy, thanh thản chậm rãi, "Trên đời này nữ tử ưa nhìn nhiều mà, ưa nhìn thì nhìn thêm một hai lần, vui mắt bổ mắt, chuyện thường tình con người, nhưng vì sao phải động lòng?" Tùy Hữu Biên phá lệ cười lên,"Thân là nam tử, ngay cả ý niệm trái ôm phải ấp cũng không có, Trần Bình An ngươi có phải bị bệnh hay không vậy?”
Trần Bình An vẫn để tay sau gáy, xoay cổ, lười biếng,"Đừng mắng người ta chứ."
Trên suốt đoạn đường hai người không nói gì, trở về hiệu thuốc Khôi Trần, Bùi Tiền chưa buồn ngủ, đang ở chỗ cửa của tiệm cầm gậy leo núi, nói là muốn lộ ra mấy chiêu cho Trần Bình An, nói rất chắc chắn, nói lão Ngụy cùng Tiểu Bạch sau khi xem kiếm thuật đao pháp của nó, đều nói đã xuất thần nhập hóa.
Về việc Hoàng Đình truyền thụ cho Bùi Tiền Bạch Viên Bối Kiếm Thuật và Tha Đao Thức, bốn người bức họa cuộn tròn đều ngầm hiểu mà giả bộ không biết, càng không đi học trộm, lén dụ Bùi Tiền thổ lộ khẩu quyết. Thứ nhất là phải giảng đạo nghĩa giang hồ một chút, tiếp đó chính là tiểu nha đầu Bùi Tiền này khôn như quỷ, chắc chắn miệng sẽ nhận lời, nhưng vừa xoay mông sẽ chạy tới chỗ Trần Bình An bán đứng bọn họ, trong những chuyện như thế này, chắc có lẽ sẽ không dễ nói chuyện với Trần Bình An cho lắm. Bốn người bao gồm Tùy Hữu Biên và Chu Liễm, không dám dùng loại chuyện này để thử thách giới hạn của Trần Bình An.
Cho nên Tùy Hữu Biên đi vào hiệu thuốc, về nhà bên của hậu viện tu tập kiếm lô lập thung mà Trần Bình An ngầm cho phép.
Trong ngõ nhỏ, Trần Bình An đứng ở bên kia bậc cửa, cười nói: "Thử chút coi sao."
Bùi Tiền cau mày gật gật đầu, khẽ quát một tiếng, bước ra một bước, hai tay cầm gậy leo núi, lầy Bạch Viên Tha Đao Thức, vung ra một phát.
Không nắm bắt tốt lực đạo cho nên gậy leo núi trong tay Bùi Tiền tức khắc rời khỏi tay, bị Trần Bình An ấn mũi chân, đưa tay bắt lấy gậy trúc thiếu chút nữa đập trúng vách tường ngõ nhỏ, bằng không nó sẽ hỏng mắt.
Bùi Tiền trợn mắt há hốc mồm, xong đời rồi, cảm thấy mình chắc chắc sắp phải bị cú đầu.
Nào ngờ Trần Bình An chỉ trả lại gậy leo núi cho nó, cười nói: "Khí thế cũng rất đầy đủ, sau này phải chăm chỉ theo ta luyện tập lục bộ tâu thung, nếu không kiếm thuật đao pháp tốt nữa, thể phách ngươi không chống chọi được, thì vẫn tán loạn, chỉ làm trò cười cho người trong nghề."
Bùi Tiền ủ rũ dậm chân, than thở không thôi, sớm biết vậy thì đã không khoe khoang tuyệt thế thần công của mình, về sau đi đứng còn phải đi theo quy củ dựa theo bài vở, thế này không phải tự tìm khổ sao?
Trần Bình An vỗ vỗ cái đầu nhỏ của nó,"Lúc còn nhỏ phải chịu khổ nhiều."
Bùi Tiền ngắng đầu lên, vẻ mặt chờ mong, nói: "Sau này lớn rồi sẽ có thể mỗi ngày hưởng phúc? Nằm mà thu tiền? Không cần chép sách nữa, muốn uống rượu thì uống rượu, muốn ăn cái gì thì ăn đúng không?”
Trần Bình An dẫn nó trở về cửa hàng, đóng cửa tiệm lại, cười nói: "Chờ ngươi trưởng thành rồi tự nhiên sẽ biết."
Bùi Tiền cúi đầu,"Con không muốn trưởng thành, nữ đạo trưởng kia nói ngoại hình con không được thanh tú, nhắm chừng sau này con trưởng thành cũng không dễ coi, lúc tuổi còn nhỏ, chỉ là nha đầu xấu, dù gì thì vẫn tốt hơn cô nương xấu nhiều. Hôm nay ngắm đèn, Chu Liễm đột nhiên nói sau vài năm nữa, con sẽ có thể mỗi ngày đứng canh cửa cho người, nói quỷ mị cũng không dám tới nhà, còn lợi hại hơn so với tiêu tiền mời một bức môn thần đến nhà. Lúc ấy con thấy rất vui, nhưng luôn thấy có gì đó sai sai, mới lén đi hỏi hỏi lão Ngụy, lão Ngụy con người này cũng rất xấu xa, lừa ta, nói có thể là ta luyện tuyệt thế kiếm thuật, kiếm khí quá nặng, cho nên những thứ dơ bản sợ con, sau cùng chỉ có Tùy Hữu Biên phúc hậu nhất, nói thật với con, thì ra Chu Liễm nói vòng nói vo, nói con sau này lớn lên xấu xí khiến người ta sợ thì thôi, còn có thể dọa được quỷ, Chu Liễm quá xấu xa, uống công mỗi lần ăn cơm con đều ăn nhiều hơn nửa bát cơm, đồ ăn của Chu Liễm, mỗi lần lên bàn. phải nói là con ăn nhiệt tình nhất, Chu Liễm thực sự không có lương tâm.”
Trong mắt Trần Bình An có chút ý cười, cố ý lấy câu nói cửa miệng của nó để trêu ghẹo lại tiểu nha đầu: "Thiệt là sầu quá đi."
Bùi Tiền cười rạng rỡ, tâm tính trẻ con, một bụng ưu sâu, nói tan biến là tan biến mắt.
Sau khi trở về nhà bên đóng cửa lại, nó ngồi ở đối diện Tùy Hữu Biên, hai tay nâng má, chăm chú nhìn Tùy Hữu Biên đang luyện tập kiếm lô lập thung, nhỏ giọng hỏi: "Tùy tỷ tỷ, sao tỷ lại ưa nhìn như vậy, dạy ta một chút nha?” Tùy Hữu Biên mở mắt, tựa như hôm nay tâm trạng cũng không tệ, cố nhịn cười, cố ý đanh mặt nghiêm túc nói: "Đọc sách biết chữ, chép sách luyện chữ, lục bộ tâu thung, kiếm lô lập thung, kiếm thuật đao pháp, lau bàn quét rác, bưng trà đưa nước, đều phải nghiêm túc."
Bùi Tiền hơi nghiêng đầu, nhếch miệng cười,"Tùy tỷ tỷ, tỷ thích nói giỡn thật đó."
Tùy Hữu Biên gật gật đầu, học khẩu khí nữ quan Hoàng Đình, tặc lưỡi nói: "Một đứa nhỏ thông minh bao nhiêu, sao ngoại hình lại không thanh tú như vậy chứ."
Bùi Tiền rầu rĩ xoay người. dựa vào mép bàn, gối đầu tựa lên trên mặt bàn, đưa tay lấy ra lá bùa giấy vàng nó quý nhất, dán trên đầu, nhỏ giọng nói: "Tùy tỷ tỷ, tỷ có thích cha ta không?”
Tùy Hữu Biên nghẹn lời.
Bùi Tiền hiển nhiên cũng không cần đáp án, tự nói: "Lúc trước chúng ta ngắm nhiều đèn nguyên tiêu như vậy, cái nào cũng xinh đẹp, nhưng tỷ còn nhớ hội đèn lồng bên cạnh tòa Phượng Tiên tửu lâu kia không? Cái gì bỏ chảo dầu này rút lưỡi này lột da rút gân này, không phải minh sai lệ quỷ thì chính là hình cụ địa ngục, lão Ngụy nói có thể là bên nha môn hình ngục tổ chức hội đèn lồng, chuyên môn đối phó người thích làm chuyện xấu, làm ta sợ muốn chết. Tỷ không biết đâu, lúc ấy đột nhiên ta phát hiện cha ta không ở bên cạnh, ta sắp khóc tới nơi rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận