Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1009: Lạc Vào Sâu Trong Ngẫu Hoa (1)

Chương 1009: Lạc Vào Sâu Trong Ngẫu Hoa (1)Chương 1009: Lạc Vào Sâu Trong Ngẫu Hoa (1)
Chương 1009: Lạc Vào
Sâu Trong Ngẫu Hoa (1)
Một khi tuyển chọn ra tay toàn lực đối phó kiếm khách áo trắng, thì rất dễ bị Đinh Anh tính tình ngang ngược đột ngột hành hung, Định Anh ra tay trước nay không quản quy củ hay thân phận gì hết, nói không chừng đối phó một tên võ phu mạt lưu nhìn không thuận mắt cũng đều dốc hết toàn lực. Còn nữa, Lục Phảng lo lắng cho an nguy của Trâm Hoa Lang Chu SĨ.
Nhưng vào lúc này, Lục Phảng và Trần Bình An gần như đồng thời cùng nhìn về một nơi.
Đó là một vị lão nho sĩ áo xanh vóc người cao gây, đi đường khí độ sâm nghiêm, rõ ràng là tông sư đỉnh phong có thể đếm được trên đầu ngón tay ở thiên hạ này, hắn lại không nhúng tay vào trận chiến giữa Trần Bình An và Lục Phảng, mà từ đường phố chuyển vào ngõ hẻm, đi tới tòa viện Trần Bình An ở tạm.
Quốc sư Chủng Thu đối mặt với Định Anh.
Nếu nói thế gian ai dám lấy hai quyền ngạnh kháng Đinh lão ma, hơn nữa còn có thể đánh đến oanh oanh liệt liệt, nguyên ý tử chiến không lùi. vây không phải thần tiên Du Chân Ý, người ẩn ước đã cao hơn phạm trù võ học một tằng, càng không phải Điễu Khám phong Lục Phảng, mà chỉ có Chủng Thu.
Vậy thì, Lục Phảng đã không còn gì cố ky.
Hắn chậm rãi rút kiếm xuất vỏ, mỗi tắc Đại Xuân xuất vỏ, thế gian lại có thêm một tắc quang thải lộng lẫy, sáng lòa gai mắt, gã mặt cười đều phải nheo mắt lại.
Cô bé gái chỉ muốn mọi người không ai nhìn thấy mình đang co rúc ở trên băng ghé. Trong lúc tên mặt cười còn phải híp mắt. cô lai trơn tròn mắt. chăm chú ngắm nhìn kiếm quang từ một tắc lên đến hai tác, nước mắt chảy xuôi đầy mặt, đợi khi Đại Xuân xuất vỏ một nửa, cô mới đột nhiên quay đầu, cảm giác như đã bị mù, dù cho khép mắt,"trước mắt" vẫn cứ là một mảnh sáng lòa, cô vươn ra tay nhỏ gầy như móng gà, nhè nhẹ chà lau khuôn mặt.
Sở dĩ nhìn chăm chăm người đó rút kiếm chỉ bởi một lẽ đơn giản, nàng cảm thấy cảnh tượng kia rất dễ nhìn, rất muốn giơ tay chộp lấy đưa vào lòng.
Chủng Thu đi tới bên ngoài tòa nhà, cửa viện không khóa, hắn trực tiếp đi vào.
Định Anh tháy vi thiên ha đê nhất thủ, người luyện Ngoại gia quyền đến cực trí kia đi đến trước mặt bèn mỉm cười nói: "Cách biệt sáu mươi năm, như vậy tính ra, Chủng Thu, năm nay ngươi đã bảy mươi có lẻ?"
Chủng Thu mắt nhìn cảnh tượng bên cửa số, cùng với động tĩnh trong nhà, nhíu mày.
Định Anh đứng trên bậc thang, không có vẻ gì là bực bội khi Chủng Thu không đáp lời, vẫn chủ động mở miệng hỏi: "Năm đó ngươi không tin ta, giờ tin rồi chứ?"
Đinh Anh nhìn khắp thiên hạ, trăm năm giang hồ, người vào được pháp nhãn chỉ đếm được trên đầu ngón tay. mà trong số đó lại đã chết mát máy người.
Chủng Thu chính là một trong số đó.
Thế nhân đều xem trọng Du Chân Ý, cảm thấy quốc sư Nam Uyên quốc Chủng Thu cao thì cao rồi, nhưng so với người trong thần tiên như Du Chân Ý thì vẫn hơi kém một bậc.
Nhưng Định Anh trước nay lại xem thường Du Chân Ý, chỉ riêng mỗi Chủng Thu là tán thưởng có thêm.
Sáu mươi năm trước Nam Uyên quốc loạn chiến, từ đầu tới cuối Đinh Anh đều là người trong cục, đương thời Du Chân Ý và Chủng Thu chỉ là thiếu niên nước đục mò cá ngẫu nhiên có được cơ duyên. Sau khi đại chiến hạ màn, Đinh Anh đã từng tình cờ gặp được hai người hình bóng không rời này, lúc ấy hắn tuyên bố sau này Chủng Thu hẳn sẽ là tông sư một phương.
Chủng Thu hỏi Định Anh hai câu hỏi.
"Rốt cục ngươi muốn làm cái gì?"
"Chúng ta đang làm cái gì?”
"Ngồi xuống nói chuyện đi." Đinh Anh ngồi trên băng ghế, tiện tay vung tay áo, đây một băng ghế khác đặt cạnh Chủng Thu, đợi hắn ngồi xuống Đinh Anh mới chậm rãi nói: “Trước khi trả lời hai câu hỏi này, ta trước hỏi ngươi, ngươi biết mình đang thân ở phương nào không?”
Chủng Thu thần sắc trang nghiêm: “Thiên ngoại hữu thiên, ta làm sao biết được."
Đinh Anh cười gật đầu: "So với các ngươi tìm kiếm dấu vết về Trích Tiên Nhân trong hồ sơ bí mật, phương pháp của ta càng trực tiếp một chút. Trong sáu mươi năm, ta tự tay giết không ít Trích Tiên Nhân, một số đã khai khiếu, một số còn chưa mộng tỉnh, từ trong miệng bọn họ hỏi ra không ít chuyện."
Hắn dâm dâm chân: "Nơi chúng ta đang đứng gọi là Ngẫu Hoa phúc địa, một trong bảy mươi hai phúc địa. Cương vực bốn nước, cộng thêm những vùng còn chưa khai hoang trên bản đồ, chúng ta cảm thấy rất lớn, nhưng ở trong mắt Trích Tiên Nhân thì vẫn là quá quá nhỏ. Theo như lời bọn họ, Ngẫu Hoa phúc địa này của chúng ta chỉ có thể tính là một khối phúc địa trung đẳng. Cũng theo bọn họ, căn cứ để phân chia đẳng cấp phúc địa trừ chủ yếu nhát là trình độ dồi dào của linh khí, thì số lượng nhân khẩu cũng rất quan trọng. Thật ra địa vực Ngẫu Hoa phúc địa không hề rộng, nhưng trên mảnh đất này anh tài võ hoc thế hê nào cũng có, thế nên luôn là một nơi tuyệt hảo để Trích Tiên Nhân rèn luyện tâm cảnh."
Chủng Thu tuy theo đuổi chân tướng nhiều năm, trong lòng sớm có phỏng đoán, nhưng khi tận tai nghe Định Anh nói toạc thiên cơ, tâm cảnh như mặt giếng lặng vẫn không khỏi có biến hóa, trên mặt thoáng hiện nộ ý.
Đến tận khắc này, Chủng Thu mới bắt đầu hiểu được áp lực đặt trên vai Du Chân Ý.
Bởi vì tu hành thuật pháp tiên gia, trừ Đinh Anh ra, Du Chân Ý đứng cao hơn hẳn mọi người, thấy được xa, cho nên đối với giang hồ phân tranh. thâm chí là phong vân biến ảo ở triều đình bốn nước, hắn mang theo thái độ hờ hững người ngoài không cách nào tưởng tượng.
Đinh Anh cười nói: "Chẳng qua chỗ thực sự kỳ quái của khối Ngẫu Hoa phúc địa này là bởi..."
Nói tới đây, Định Anh đột nhiên vụt tắt ý cười, ngắng đầu nhìn trời: "Người? Tiên nhân?"
Định Anh tiếp tục nói: "Nghe nói so với những phúc địa khác thì muốn tiến vào chỗ chúng ta sẽ khó hơn rất nhiều, phải xem tâm tình gia hỏa kia, hoặc nói cách khác là nhãn duyên. Ở quê nhà của những người gọi là Trích Tiên Nhân kia có môt tông môn gọi là Ngọc Khuê Tông, bọn họ nắm giữ Vân Quật phúc địa, Ngẫu Hoa phúc địa Đồng Diệp châu này không nổi tiếng lắm, có rất ít sự tích truyền ra. Nếu nói đám Chu Phì, Lục Phảng là tử đệ thế gia thả xuống địa phương làm quan, sĩ đồ của bọn họ đã đặt định sẵn từng bước, còn phần nhiều là một ít gia hỏa lạc vào đây, có thể đi ra hay không dựa hết vào vận khí."
Chủng Thu chỉ chỉ lên trời: "Nói như thế, bầu trời trên đầu chúng ta gọi là Đồng Diệp châu?”
Định Anh cười: "AI nói với ngươi nhất định là ở trên đầu chúng ta?"
Chủng Thu trầm tư không nói.
Định Anh khó được gặp phải nhân vật đáng cho mình mở miệng nói chuyện, không những không ra vẻ tông sư thiên hạ đệ nhất nhân, ngược lại như một vị thầy đồ cực nhẫn nại giải thích nghi hoặc truyền đạo cho học sinh: "Hiện tại có thể trả lời ngươi câu hỏi thứ hai, chúng ta đang làm cái gì? Mỗi sáu mươi năm, thập đại cao thủ đăng bảng hơn nữa sống đến sau cùng sẽ có thể được người kia nhìn trúng, rời khỏi nơi đây. Hơn nữa mười người tiếp sau đều có đại cơ duyên, thượng đẳng lấy nhục thân và hồn phách hoàn chỉnh cùng lúc phi thăng, hạ đẳng chỉ được lấy hồn phách đi tới nơi khác."
Bạn cần đăng nhập để bình luận