Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1022: Người Khác Vô Địch Như Thế Nào

Chương 1022: Người Khác Vô Địch Như Thế NàoChương 1022: Người Khác Vô Địch Như Thế Nào
Chương 1022: Người Khác Vô Địch Như Thế Nào (1)
Trần Bình An hỏi ngược lại: "Ngươi thấy sao?"
Lưu Tông nghiêm túc nói: "la cảm tháy có thể, hai bên không thù không oán, đường rộng như vậy, ai đi đường nấy, chẳng sao cải"
Trần Bình An hơi hơi chếch đi tầm nhìn, nhìn sang tòa nhà bên kia, gật đầu nói: "Vậy cứ thế đi."
Lưu Tông hắc hắc cười nói: "Trước khi đi, có thể lắm miệng hỏi một câu được không? Chủng quốc sư và ngươi rốt cục là quan hệ gì?”
Trần Bình An suy nghĩ một lát, đưa ra đáp án: "Người trong đồng đạo."
Lưu Tông đang muốn cảm khái điều gì đó.
Trần Bình An lại chợt trầm giọng nói: "Nhanh nhanh rời đi, theo kịp Chủng Thu, nếu có thể thì giúp hắn cùng lúc đối phó người nào đó. Nếu như ngươi tin tưởng ta, vậy thì đừng nghĩ tới chuyện trốn, chỉ có liên thủ cùng Chủng Thu mới có cơ hội sống đến sau cùng."
Lưu Tông gật gật đầu, không nói hai lời liền bước qua sát vai Trần Bình An. Trần Bình An cũng bước lên trước một bước, dời ngang nửa bước, vừa khéo chắn sau lưng Lưu Tông.
Bên kia, Chủng Thu đã đứng lại, một tên nhìn như trẻ con đang đứng trên một thanh kiếm lờ lửng giữa trời, ngăn cản đường Chủng Thu đang đi.
Bên phía Trần Bình An, trong hẻm nhỏ Định Anh chậm rãi đi ra, trên đỉnh đầu đội mũ hoa sen màu bạc.
Giữa hai ngón tay lão nhân kẹp chặt một thanh phi kiếm không ngừng kêu rít.
Trên đường lớn vắng vẻ, cố nhân gặp lại. Du Chân Ý lơ lửng trên một thanh phi kiếm trên, đứng lên nhìn như đứa trẻ con, kiếm quang dưới chân lấp lánh như lưu ly, sáng bóng loáng ngời.
Chưởng môn Hồ Sơn phái, lãnh tụ chính đạo thiên hạ, tập võ tới đỉnh phong, lại không chút do dự buông bỏ hết thảy đi tu tập thuật pháp tiên gia, cuối cùng vươn tới đẳng cấp thần nhân.
Sau tiếng trống đầu tiên vang lên ở Cổ Ngưu Sơn, hắn hiện thân kinh thành.
Hạ xuống tòa Cổ Ngưu Sơn bên ngoài kinh thành nơi hắn từng gõ trống trời phi thăng, người thứ nhất hắn găp là huynh đệ sinh tử năm xưa, quốc thủ Nam Uyễển quốc Chủng Thu.
Chủng Thu tựa hồ sớm đã dự liệu Du Chân Ý sẽ đến ngăn trở mình, không có vẻ gì là kinh ngạc, không dừng bước, ngược lại tiếp tục đi tới, mãi đến khi cách nhau còn chừng hai mươi bước mới dừng lại.
Chủng Thu cười hỏi: "Chiếc quạt bằng trúc ngọc kia làm xong chưa? Lấy nó làm tín vật cho chưởng môn Hồ Sơn phái tương lai, cảm giác có mềm yếu quá không?”
Tựa như bằng hữu bình thường hàn huyện khách sáo. Tựa như nói với người về từ trong đêm bão tuyết, có thể uống một chén không?
Du Chân Ý hỏi: "Đã ba lần, vì cái gì?"
Đây là đang khởi binh hỏi tội.
Chủng Thu hỏi ngược lại: "Là hỏi ta vì sao cứu xuống Lục Phảng, vì sao trợ giúp tên Trần Bình An kia?”
Du Chân ý lấy thân thể trẻ con phá quan mà ra, đôi tròng mắt u ám như hồ sâu thoáng chấn đãng gợn sóng, hiển nhiên là đã động chân hỏa.
Du Chân Ý không nói chuyện, nhưng phi kiếm dưới chân tâm ý tương liên với chủ nhân lại tràn đầy quang thải, càng lúc càng rực rỡ mê người, như là một khối lưu ly từ Thiên Đình lạc xuống nhân gian.
Chủng Thu liếc nhìn phi kiếm tiên gia dưới chân Du Chân Ý, thu hồi tầm nhìn, thần sắc thản nhiên nói: "Không phải ngươi sớm đã biết đáp án rồi ư?"
Du Chân Ý khẽ than thở, trong lòng nổi lên những tâm tư hồi tưởng.
Đây không phải Du Chân Ý lòng dạ mềm yếu, mà là việc đến nước này, nếu Chủng Thu qua nhiều năm như vậy vẫn cứ chấp mê bát ngộ, hắn đành phải cứng rắn với lòng mình. Trên giang hồ nói cái gì mà Du chân nhân với Chủng quốc sư, nhưng năm xưa bọn hắn từng vì một nữ tử vưu vật họa quốc ương dân mà quyết liệt, đó là quá khứ mà không mấy người biết.
Năm đó khi hai người vừa nỗi danh trên giang hò, cũng chính bởi vì gặp phải một vị Trích Tiên Nhân mà hai huynh đệ mới mỗi người mỗi ngã.
Năm đó Du Chân Ý quyết tâm muốn giết đi vị Trích Tiên Nhân kia, Chủng Thu lại cho là tội không đến nỗi chết, hơn nữa rủi ro quá lớn, căn bản không cần đánh cược một phen, nhưng Du Chân Ý vẫn cứ một mình đi tói, thích sát Trích Tiên Nhân, giữa lúc sinh tử, chính là Chủng Thu đột nhiên xuất hiện, vì Du Chân Ý ngăn cản một kiếm trí mạng. Sau đó Trích Tiên Nhân kia bị giết, từ trên người hắn rơi rớt hai phần cơ duyên, một bộ bí kíp tiên gia có thể tu đại đạo trường sinh, một thanh Lưu Ly kiếm cứng rắn không gì phá nỗi.
Trong mưa to bàng bạc, Du Chân Ý một tay nắm chặt bộ kim ngọc thiên thư không biết làm bằng loại chất liệu gì, một tay nhắc kiếm, ngửa mặt lên trời huýt dài.
Chủng Thu u ám rời đi.
Du Chân Ý khẽ ném bôi kiếm tiên nhân về phía hắn, nói hai huynh đệ có thể cùng chung sinh tử thì cũng phải cùng chung phú quý, ngày sau quy củ ở thiên hạ này, vô luận là triều đình trên cao hay là giang hồ xa xôi, Chủng Thu ngươi yêu thích đọc sách, tất cả đều do ngươi đính lập. Du Chân Ý ta hướng tới đại đạo bát hủ, tu thành tiên pháp tự sẽ giúp ngươi thủ hộ, ta muốn khiến tắt cả Trích Tiên Nhân trên đời đều phải cúi đầu nghe mệnh, không dám ỷ thế làm bậy nữa.
Chủng Thu lại căn bản không đợi Du Chân Ý nói hết lời mà trực tiếp rời đi, mặc cho thanh thần binh lợi khí giá trị liên thành kia rớt trong bùn đất lầy lộ, mặc cho phen thề thốt từ tận đáy lòng của Du Chân Ý, cứ thế tan biến trong trời mưa tầm tã.
Ma Đao Nhân Lưu Tông rời khỏi con phố đã tan hoang, qua góc rẽ, từ xa xa nhìn thấy cảnh này, lập tức líu lưỡi, thoáng do dự, cuối cùng vẫn chậm rãi tiến về phía trước, đã không có rụt rè, cũng không rình cơ bỏ chạy.
Lưu Tông tin tưởng lời người thanh niên kia, tin tưởng "đứa trẻ" ngự kiếm trước mắt, người vốn hẳn nên đang đại chiến tám trăm hiệp cùng Đoạn Ma sẽ quyết tâm chặn giết Chủng Thu, kẻ từng là bạn thân. Sở dĩ tin tưởng là bởi thanh niên Trích Tiên Nhân kia chẳng ngờ có thể khiến Chủng Thu chủ động giúp luyện quyền, để hắn ổn định cảnh giới, nhằm càng tiện ứng đối đại chiến tiếp theo.
Chủng Thu làm người xử thế tuyệt không tùy ý, một lời nói một hành động, tất có lý do của hắn.
Chủng Thu là ngụy quân tử đạo mạo ngạn nhiên hay là Tung hoành gia mưu quốc mưu thiên hạ? Đều không phải, Lưu Tông sống ở kinh thành Nam Uyên quốc nhiều năm như vậy, Chủng quốc sư làm người thế nào, Lưu Tông rất rõ ràng, là Văn thánh nhân Võ tông sư chân chính, cả hai đều có, dung hội quán thông, luyện ngoại gia quyền đến cảnh giới đỉnh phong ở thiên hạ này, lại lấy sức tự mình nhô lên cao thêm một đoạn. Hơn nữa đối với phân chia chính tà, Chủng Thu cũng nhìn cực kỳ thấu triệt, máy lần dư luận triều đường và giang hồ phong bình ngả về một trong hai bên. Kinh thành cuộn lên phong ba, vốn nên một lần giết sạch, đại khoái nhân tâm, còn đỡ rách việc. Nhưng cuối cùng đều là Chủng Thu khe khẽ thu quan, xử lý thỏa đáng, trung chính bình hòa, khiến người mắt lạnh bàng quan như Lưu Tông đều phải vươn ra ngón tay cái, tán thưởng một tiếng chân hào kiệt.
Cho nên khi người thanh niên kia nói mình cùng Chủng Thu là "người trong đồng đạo".
Lưu Tông liền dứt khoát đưa ra quyết định, thanh ma đao trong tay áo này, phải xuất ra.
Trừ hợp ý, cũng là vì muốn giành lấy cho bản thân một đường sinh cơ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận