Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1203: Đi Đến Lão Long Thành (3)

Chương 1203: Đi Đến Lão Long Thành (3)Chương 1203: Đi Đến Lão Long Thành (3)
Chương 1203: Đi Đến Lão Long Thành (3) Trần Bình An không biết chuyện Khương Thượng Chân vừa uy hiếp vừa dụ dỗ với Thanh Hỗ cung, hắn chỉ nhận định một điều, dính líu đến Khương Thượng Chân chỉ dừng lại ở chuyện Tả Hữu muốn Khương Thượng Chân chuyên tặng Yêu Đan là dừng, tuyệt đối không thể nhiều thêm. Luyện quyền giữ mạng, đó là cái gốc dựng thân của Trần Bình An khi ở bên ngoài. Tâm tư thuần túy, buộc được chặt đứng được ổn, ở thế đạo nhân tâm phức tạp càng là như thế.
Trần Bình An chỉ cần biết rõ có Khương Thượng Chân xuất hiện ở Thiên Khuyết phong, Lục Ung sẽ không dám sinh ra ác ý với mình, thế nên không thu bình Tọa Vong đan này, hắn cũng không lo lắng Thanh Hồ cung trở mặt.
Thực tế Lục Ung còn là một vị Nguyên Anh Địa Tiên, đối phương càng quý trọng tu vi cùng địa vị bản thân.
Thế là vị lão cung chủ Thanh Hỗ cung này không khỏi khổ sở vì hối hận cũng đã muộn.
Đến sau cùng, bất kể hắn nhõng nhẽo làm phiền thế nào, người thanh niên vẫn cứ ngôn ngữ thân thiện, dùng từ ôn hòa, khăng khăng hết lần này tới lần khác vẫn cứ không thu bình Tọa Vong đan kia.
Chẳng lẽ thật phải như câu đùa Khương Thượng Chân nói lúc trước, một vị Nguyên Anh Địa Tiên lại phải một khóc hai náo ba treo cổ đối với một tên hậu sinh ngay trên địa bàn nhà mình?
Lục Ủng không làm được.
Thế là đành phải để Trần Bình An tiếp tục suy xét, còn Lục Ủng thì rời khỏi phòng, ởi về gian phòng ở tầng trệt. Kết quả vừa mở cửa liền thấy được khuôn mặt mà hắn không muốn nhìn thấy nhất, Khương Thượng Chân.
Bình sinh Khương Thượng Chân hận nhất người khác "Tự cho là thông minh", hắn căn bản không nói nhảm nửa câu với Lục Ung, trực tiếp lấy ra đại thần thông Ngọc Phác Cảnh, biến căn phòng này thành một tòa Phương Trượng thiên địa lao ngục, thò tay trảo tới, túm lão Nguyên Anh còn chưa kịp trở tay vào trong nhà, trong phòng tức thì hiện ra từng cột trụ màu vàng có Kim Long vờn quanh, chúng nó bay vút lên từ cột trụ, giống như từng mảnh xiềng xích vàng óng xuyên qua từng tòa khí phủ Lục Ủng, con Kim Long cuối cùng cũng là con uy nghiêm nhất vung trảo đè lấy đầu lâu Lục Ung, đập té xuống đắt.
Khương Thượng Chân đi đến trước mặt lão Nguyên Anh đang nằm rạp trên đất, một cước đạp lên ót hắn, nhẹ giọng cười nói: "Đã cho Thanh Hỗ cung ngươi mặt mũi lớn bằng trời, lại vẫn còn chưa đủ, thật tưởng Khương Thượng Chân ta là Bồ Tát thiện tâm, ngươi có biết nếu không phải Trần Bình An xuất hiện ở Thiên Khuyết phong, bởi vì cây ngọc trâm kia cho ta chút ý niệm dẫn dắt, ta mới giảng đại đạo tặng cho đệ tử Thanh Hỗ cung một trường phúc duyên, không thì sớm đã đập nguyên thần Lục lão nhi ngươi vào vách đá làm bích họa rồi? !"
Khương Thượng Chân hơi hơi tăng thêm lực đạo trên chân, Lục Ủng đáng thương cúi gằm mặt xuống đắt, đến cả kêu rên cũng không dám phát ra, chỉ có thần hồn kịch liệt run rấy, cơn đau khiến vị Nguyên Anh Địa tiên không sở trường tranh đấu chém giết này cảm thấy sống không bằng chết.
Khương Thượng Chân nheo mắt lại, lực đạo tăng thêm càng lúc càng lớn: "Không biết bao nhiêu tu sĩ trên thế gian đều ngu dốt như Lục Ung ngươi, không biết đạo lý thấy tốt thì dừng! Được chút cơ duyên, thành người trên núi, thì cảm thấy mình ghê gớm lắm? Ngay cả Khương Thượng Chân ta đều phải kẹp lại cái đuôi làm người, chỉ vì một tên kiếm tu mà phải nén xuống một bụng sát cơ, cố tỏ vẻ tươi cười trò chuyện với Trần Bình An, Lục Ung ngươi thì hay rồi, đúng là còn vênh váo hơn cả Khương Thượng Chân tai!"
Ót Lục Ung đã lõm sâu xuống, nếu cứ tiếp tục thế này, đoán chừng Nguyên Thần sẽ nổ tung, Kim Đan và Nguyên Anh cùng tan biến khỏi tiểu thên địa Khương Thượng Chân đương nhiên sẽ bị ảnh hưởng, bị thương không nhẹ, có thể thấy, Khương Thượng Chân đã hoàn toàn không quan tâm tới chút hậu quả kia.
Khương Thượng Chân vốn đã đáp ứng ngày sau cho Thanh Hỗ cung chọn một vị đệ tử tư chát tạm ổn, tương lai một ngày nào đó sau khi chen thân trong ngũ cảnh rồi sẽ có thể tiến vào Vân Quật Phúc Địa rèn luyện, tìm kiếm cơ duyên cho bản thân.
Nhờ đó Thanh Hỗ cung cũng xem như kết giao được với Khương thị và Ngọc Khuê Tông. Nếu không có gì bất ngờ, ít nhất sau này sẽ không còn tên tu sĩ Kim Đan nào dám chỉ mặt gọi tên mắng Lục Ung nữa.
Nhưng thế thì đã sao?
Phúc duyên đến tay, không nắm lấy được, ngược lại trở thành tai họa, mọi chuyện tan biến như bong bóng.
Khương Thượng Chân vốn đã đáp ứng ngày sau cho Thanh Hỗ cung chọn một vị đệ tử tư chất tạm ổn, tương lai ngày nào tễ thân trung ngũ cảnh liền có thể tiến vào Vân Quật Phúc Địa rèn luyện, tìm kiếm cơ duyên cho bản thân.
Nhờ đó Thanh Hỗ cung cũng xem như kết giao được với Khương thị cùng Ngọc Khuê Tông.
Nếu không có gì bất ngờ, ít nhất sau này sẽ không còn tên tu sĩ Kim Đan nào dám chỉ mặt gọi tên mắng Lục Ung nữa.
Nhưng thé thì đã sao?
Phúc duyên đến tay, bắt không được, ngược lại thành tai họa, mọi sự đều hóa thành bong bóng.
Càng xa xôi hơn, cùng là thiếu niên xuất thân Ly Châu động thiên, Triệu Diêu và Tống Tập Tân, so với Trần Bình An một kẻ còn chưa từng đến trường tư, hai người này còn được xem như là đệ tử đích truyền tại trường tư của Tê Tĩnh Xuân hơn, đặc biệt là Triệu Diêu có được "Xuân Tự án" căn bản nhất của Tề Tĩnh Xuân, nhưng khi thiếu niên đối mặt Thôi Sàm quốc sư Đại Ly đương thời, thiếu niên Triệu Diêu được Tề Tĩnh Xuân ký thác kỳ vọng, thiếu niên cưỡi xe trâu mà ngay cả người coi cửa Trịnh Đại Phong cũng rất ưa thích, không phải chỉ khiến Thôi Sàm cảm thấy đây là một con kiến hơi lớn một chút thôi sao? Khiến cho một chiếc Xuân Tự ấn bị biến mắt hoàn toàn giữa thiên địa.
Nếu Triệu Diêu không "thông minh" như vậy, thề chết không lấy Xuân tự đổi lấy cơ duyên cùng thôi Sàm.
Khi đó "Gió xuân vẫn còn nơi tay áo thiếu niên" Tề Tĩnh Xuân há có thể mặc cho Thôi Sàm cứ thế lấy đi.
Trước mắt, Lục Ung cũng bởi vì một khắc sai làm mà sắp bỏ mạng tại nơi này.
Khương Thượng Chân hít thở sâu một hơi, thu chân lại, song vẫn tung một cước đá vào mặt Lục Ung, đạp cho hắn đâm vào cây cột trụ có kim long vờn quanh.
Lục Ung giãy giụa ngồi dậy, lưng dựa cột, đỉnh đầu chính là con kim long, đầu lâu nó chậm rãi xoay chuyên, tùy thời có thể nuốt trọn cái đầu Lục Ủng.
Khương Thượng Chân nén cơn giận xuống, thu lại ý cười, ngồi xổm người xuống, nhìn thẳng vào mắt Lục Ung, cười hỏi: "Bị sỉ nhục lớn như thế, có tức không?”
Lục Ủng sợ hãi nói: "Không dám không dám!"
Khương Thượng Chân khẽ động tâm niệm, trước người lập tức xuất hiện một mảnh lá liễu xanh mưóớt.
Lục Ung tâm thần hoảng hốt, trực tiếp dập đầu, ầm ầm vang dậy: "Khẩn cầu tiền bối tha mạng!”
Ngọc Khuê Tông Khương Thượng Chân trước nay chỉ nỗi tiếng ở Đồng Diệp Châu với túi tiền căng phòng, cực ít tin tức truyền ra nói hắn chém giết cùng người khác.
Chẳng qua lão tông chủ Ngọc Khuê Tông lại rất coi trọng Khương Thượng Chân, cả châu đều biết, vốn là tông môn và Khương thị cùng kinh doanh Vân Quật Phúc Địa, nhưng hắn không để ý tới những lời chỉ trích, giao hết toàn bộ cho gia chủ Khương thị thời điểm đó còn rất trẻ tuổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận