Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1255: Tụ Tán (5)

Chương 1255: Tụ Tán (5)Chương 1255: Tụ Tán (5)
Chương 1255: Tụ Tán (5)
Trịnh Đại Phong tựa chéo vào quây, nhìn cảnh tượng sáng lạn ánh lửa văng khắp nơi trên miếng Trảm Long Đài kia, gật đầu nói: "Ly Châu động thiên cũng tan vỡ rơi xuống rồi, đồng tiền Kim Tỉnh tự nhiên cũng không còn đất dụng võ, tiếp tục đúc làm cái gì? Cho dù là tặng miễn phí cho lão nhân, ông ấy cũng sẽ không nhận.”
Trần Bình An hỏi: "Ta chỉ biết đồng tiền Kim Tinh quý giá hơn tiền Cốc Vũ, nhưng rốt cuộc là đáng giá như thế nào? Một đồng tiền Kim Tinh có thể đổi máy đồng tiền Cốc Vũ?" Trần Bình An hỏi: "Ta chỉ biết đồng tiền Kim Tinh quý giá hơn tiền Cốc Vũ, nhưng thực chất đáng giá đến nhường nào? Một đồng tiền Kim Tinh có thể đổi được máy đồng tiền Cốc Vũ?"
Trịnh Đại Phong không đúng câu hỏi, nói: "Ngươi biết đồng tiền Kim Tỉnh có lai lịch thế nào không? Dùng chất liệu chủ yếu là mảnh vỡ của kim thân sơn thuỷ thần chỉ, cộng thêm mấy thứ khác vốn không dễ tìm, mới có thể đúc thành ba loại đồng tiền Kim Tinh Áp Thắng, Cung Dưỡng và Nghênh Xuân, vương triều Đại Ly sơn thủy khí vận yên ỗn, trước giờ cực ít có dâm từ, cho nên đồng tiền Kim Tinh đặc biệt đắt đỏ, nhưng nếu có thể thu mua hay cướp đoạt mảnh vỡ kim thân từ trong tay một số gia tộc thế lực nào đó thì sẽ rất rẻ, phí tổn thấp, tiên gia trên núi cướp bóc khắp nơi, dâm từ không đủ, cùng lắm thì mạnh tay cưỡng ép một số vương triều thế tục, đòi đế vương quân chủ triệt hồi sắc phong, khiến sơn thuỷ thần linh chính thống âm thầm bị giáng xuống thành dâm từ thần chỉ, dùng thủ đoạn sắm sét đánh giết là được, nếu như quân chủ vương triều không muốn cúi đầu, cũng có cách khác, thế lực tiên gia sẽ lôi kéo một số sơn trạch dã tu liều mạng, mượn đao giết người dùng môt ít bàng môn đạo pháp, pháp bảo linh khí phẩm cấp không cao đổi lấy mảnh vỡ kim thân. Loại đồng tiền Kim Tỉnh lai lịch tanh máu này, phí tổn có lẽ còn không bằng một đồng tiền Cốc Vũ. Mà hoàng đế Tống thị của Đại Ly tìm mua ở bên ngoài, chỉ sợ một đồng tiền Kim Tinh đã đáng giá bảy tám đồng tiền Cốc Vũ.”
Trần Bình An lại hỏi: "Vậy hiện trên thế gian có còn dư thừa đồng tiền Kim Tỉnh không?”
Trịnh Đại Phong nhíu mày, chậm rãi nói: "Khó nói lắm. Lúc này nếu có kẻ ngu ngốc nào đi mua đồng tiền Kim Tinh, thì ai mà không biết đó là vật bắt buộc cần cho đại đạo tu hành của họ, người kia cho dù không biết làm ăn, cũng sẽ chào giá trên trời, mua được thì mua."Trần Bình An thở dài, hơi đau đầu, hắn chính là kẻ đến nay còn cần đồng tiền Kim Tinh, hơn nữa còn không phải cần máy đồng thôi mà máy túi tiền cũng coi như còn ít.
Tính mạng bốn người trên bức họa cuộn tròn, chắp vá sửa chữa và tăng phẩm cấp cho pháp bào Kim Lễ, cùng với tu luyện vật bản mạng ngũ hành chi kim trong tương lai rất có thể sẽ cần tiêu hao lượng lớn đồng tiền Kim Tinh, tác dụng tương tự như ngọc giản thủy mạch tinh hoa của Đại Độc Long Cung hóa thành. Trịnh Đại Phong dạy bảo: "Sang năm mới rồi, bớt than thở đi."
Trần Bình An cười gật gật đầu.
Cho dù để đệ tử Đồng Diệp tông chống chọi vượt qua được đến ngày ba mươi Tết này nhưng mọi người đều đau khổ nhận ra hoàn toàn chưa hề có dấu hiệu sắp hết khổ.
Gã kiếm tu kia vẫn đang dùng một thân kiếm khí sắc bén mà nhẹ nhàng nghiền nát khí vận núi sông trong phạm vi ngàn dặm của Đồng Diệp tông.
Chuyện phá hoại thì rất dễ dàng, các tu sĩ Kim Đan, Nguyên Anh đi theo sau mông kiếm tu, thu nạp linh khí, bù đắp xây dựng lại các thủy mạch chân núi bị hủy hoại gần hết kia lại cực khó, trừ phi có Địa tiên nào bằng lòng hao tổn đạo hạnh của mình, mới có thể đẩy nhanh tốc độ một chút, phòng ngừa sơn thủy linh khí không ngừng tiết ra ngoài, nhưng đám Địa tiên tên họ được ghi lại trên gia phả tông môn, một khi tu vi bát ổn, cũng sẽ liên lụy đến khí số trong cõi kỳ ảo của tông môn.
Vốn Đồng Diệp tông là một nơi động thiên phúc địa linh khí đứng đầu một châu là vậy, nhưng sau vòng luẩn quấn ngày qua ngày này, cho dù là đệ tử thiếu hiểu biết tư chất thấp nhất ngoại môn, cũng ý thức được Đồng Diệp tông đang phải hứng chịu cửa ải khó khăn hiểm trở nhất trong lịch sử ngàn năm.
Nhưng chuyện khiến bọn họ cảm thấy nghi hoặc khó hiểu nhất là trừ tông chủ lần đầu lộ diện, hoặc ám sát hoặc cản lại tên kiếm tu kia, vị lão tổ trung hưng Đỗ Mậu trong cảm nhận của toàn bộ tu sĩ Đồng Diệp tông so với trời còn cao hơn, từ đầu tới đuôi đều không hề thò đầu ra, hoàn toàn không đoái hoài tới tên kiếm tu kia khiêu khích ra sao, thậm chí khi tông môn nguy nan một sớm một chiều, căn cơ dao động, vị lão tổ tông lực áp luyện khí sĩ một châu này vẫn không có động tính gì.
Nhưng tuyệt đại bộ phận luyện khí sĩ Đồng Diệp Châu bây giờ vẫn bằng lòng tin tưởng lão tổ tông không chịu ra tay mà thôi, một khi ra tay sẽ một đòn trí mạng, kiếm tu Tả Hữu kia nhất định không càn rỡ được thêm mấy ngày nữa.
Hằu như toàn bộ đỉnh núi lớn, vương triều cùng hào phiệt của Đòng Diệp Châu, đều đang nhìn chăm chú vào phương hướng hành động của Đồng Diệp tông.
Sau khi Khương Thượng Chân của Ngọc Khuê tông nghênh ngang tới góp náo nhiệt, càng ngày càng nhiều các lộ tu sĩ Địa tiên tận lực che giấu khí cơ, tới đây quan sát từ xa, thi triển thần nhân quan sát núi sông, lần lượt lấy ra bản lĩnh giữ nhà, xem xét phong thuỷ lưu chuyển, khí số sâu cạn, nồng độ phúc duyên... đủ loại manh mối về Đồng Diệp tông, ngay từ đầu không môi ai dám tin tưởng, một kiếm tu, có thể đủ ảnh hưởng đến ba bốn phần mười xu thế linh khí của Đòng Diệp tông, một quái vật lớn như vậy.
Vương triều dưới núi chém giết sa trường, hai quân đối chọi, nếu có một bên "thương vong" đến mức này, thì tan tác rỒi.
Tên kiếm tu kia, chưa giết người.
Trừ phá vỡ vách chắn và bố cục vây giết, kiếm tu hầu như ngay cả kiếm cũng sẽ không lấy ra.
Nhưng lục địa thần tiên nhà khác dù mắt có kém đến máy đi nữa, cũng nhìn ra tinh thần khí của đệ tử Đồng Diệp tông đang xuống dốc. Ngàn năm qua, đệ tử Đồng Diệp tông tu hành trên núi cũng như xuống núi rèn luyện, mặc kệ là ỷ thế hiếp người, hay là vượt khó đi lên, đều có một khí chát dũng mãnh chống đỡ đạo tâm, cho nên so với luyện khí sĩ nhà khác đi lên núi, đệ tử Đồng Diệp tông luôn hát vang tiến mạnh, khí thế như cầu vồng nhất.
Gặp xung đột, bị luyện khí sĩ cảnh giới cao hơn chiếm thượng phong, chỉ cần báo ra danh hiệu Đồng Diệp tông, sẽ có thể tùy ý nhục mạ luyện khí sĩ đỉnh núi khác, rất hăng hái, coi đó là việc tầm thường. Gặp hoặc nghe nói đệ tử đồng môn bị ức hiếp, không nói hai lời, hoặc ngự kiếm hoặc ngự phong ngàn dặm chạy nhanh đến, một kiếm chém đầu địch.
Một vài đệ tử Đồng Diệp tông sống chết trước mắt, tính tình cương liệt, có người bằng lòng ngọc đá cùng vỡ với tu sĩ đối địch, mỉm cười chịu chết, trong lịch sử cũng vô só kê.
Nếu kiếm tu ngày đầu tiên liền xâm nhập đỉnh núi, lão tổ trung hưng Đỗ Mậu, hoặc lui một bước, để tông chủ đứng ra hiệu lệnh một tiếng, số đệ tử nguyện vì Đồng Diệp tông khẳng khái chịu chết, tuy không dám nói là toàn bộ luyện khí sĩ của sơn môn phạm vi ngàn dặm, ít nhất có một nửa người trong số đó, suy nghĩ đầu tiên, là thấy chết không sờn, nối liền không dứt, thiêu thân lao đầu vào lửa, chết cũng không tiếc. Những luyện khí sĩ khẳng khái này, một khi làm như vậy, tức là mỗi người đều cho rằng mình chết có ý nghĩa, người sai là kiếm tu kia.
Nhưng đến ngày ba mươi Tết hôm nay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận