Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1128: Thánh Nhân Giá Lâm Bích Du Phủ

Chương 1128: Thánh Nhân Giá Lâm Bích Du PhủChương 1128: Thánh Nhân Giá Lâm Bích Du Phủ
Chương 1128: Thánh Nhân Giá Lâm Bích Du Phủ (5)
Vị thuỷ thần nương nương này vừa cao giọng đếm, vừa thân hình lướt về phía khúc sông Mai Hà phụ cận Bích Du phủ "vớt người", đây là thần thông chỉ thần linh một phương mới có.
Sau khi đếm tới mười, Trần Bình An vỗ đầu, có chút bất đắc dĩ.
Sau một lát, thuỷ thần nương nương trừ mang về chân thân Trần Bình An, còn có cái đuôi nhỏ cả người ướt đẫm. Chung Khôi sang sảng cười to.
Trần Bình An hỏi: "Âm thần quay về như thế nào?"
Chung Khôi ở phất ống tay áo, lay động một trận gió mát, nhẹ nhàng thổi âm thần của Trần Bình An vào chân thân, nhắc nhở: "Trước khi có thể có được dương thần hộ giá, về sau đừng dễ dàng âm thần đi đêm nữa.”
Trần Bình An thở phào ra một hơi, từ trong vật phương thốn lấy ra trùy Tiểu Tuyết, giao cho Chung Khôi.
Chung Khôi sau khi tiếp nhận trùy Tiểu Tuyết, hỏi: "Về sau trả lại cho ngươi như thế nào?"
Trần Bình An cười nói: "Ngươi có thể mang trùy Tiểu Tuyết gửi đi hướng Bảo Bình châu vương triều Đại Ly, Trần Bình An quận Long Tuyền núi Lạc Phách sơn.”
Chung Khôi sau khi gật đầu, sắc mặt cổ quái, càng lúc càng cổ quái.
Thật sự nhịn không được, Chung Khôi hỏi: "Không lẽ nào ngươi thực quen biết Tè tiên sinh của thư viện Sơn Nhai chứ? Ta cũng biết một số chuyện của Ly Châu động thiên."
Trần Bình An đã không gật đầu cũng không lắc đầu.
Vị thuỷ thần nương nương kia uống ngụm rượu đè nén chút, lúc này mới thật cần thận hỏi: "Như vậy ngươi quen biết tiên sinh của Tề tiên sinh sao?"
Trần Bình An gãi gãi đầu, tháo xuống hồ lô dưỡng kiếm bắt đầu uống rượu.
Hình như chuyện uống rượu, vẫn là lão tiên sinh dạy hắn?
Lúc ấy lão tú tài để thiếu niên nào đó cõng ở sau lưng, lão nhân dùng sức vỗ đầu thiếu niên, ồn ào thiếu niên lang phải uống rượu.
Bùi Tiền nói muốn đi tới bên cửa chính xem bức ảnh bích nọ, ngôi miếu bên trong ảnh bích hương khói bay bay, còn có mùi thơm, dòng nước có thể chảy, còn có tiếng vang, rất thú VỊ.
Thuỷ thần nương nương vung tay lên, đưa tới một vị tỳ nữ tuổi thanh xuân, mang theo Bùi Tiền qua bên đó ngắm cảnh.
Nhớ tới một vị thánh nhân nho gia văn mạch khác vừa rời khỏi, Trần Bình An buông hồ lô rượu, nói "Quận Long Tuyền quê nhà ta, thật ra sớm nhất chính là tòa Ly Châu động thiên kia, lúc trước Tè tiên sinh ở học thục đảm nhiệm tiên sinh dạy học, chỉ là ta lúc còn nhỏ nghèo, chưa từng tới trường, hàng xóm cách vách là học sinh của Tê tiên sinh, thường xuyên nhắc tới. Nhưng tất nhiên là từng gặp Tè tiên sinh, dù sao trần nhỏ cũng chỉ lớn như vậy."
Chung Khôi ngồi trở lại bàn rượu, cười tủm tỉm rót chén rượu, lí do này của Trần Bình An, hắn đương nhiên tin nhưng không tin hoàn toàn. Một võ phu thuần túy tuổi còn trẻ, đã có được hồ lô dưỡng kiếm cùng hai thanh phi kiếm bản mạng, còn có thể âm thần dạo đêm, cho dù Ly Châu động thiên tàng long ngọa hổ, Trần Bình An có phúc duyên khác, nhưng muốn nói Trần Bình An và Tễ Tĩnh Xuân chỉ là "từng gặp”, Chung Khôi đánh chết không tin.
Nhưng Trần Bình An muốn giữ lại bí mật, Chung Khôi sẽ không đi hỏi kỹ tới cùng, tuy nói học vấn Văn Thánh, đã bị các thư viện lớn cắm tiệt, trái lại lầu sách dân gian giấu riêng mấy bộ tác phẩm của Văn Thánh thì không phải việc gì lớn.
Đừng nói là quen biết Tề Tĩnh Xuân, cho dù là từng tới học thục kia cũng không có vấn đề gì, chỉ cần Trần Bình An ngươi không phải đệ tử đích truyền kế thừa văn mạch học thống của TỀ Tĩnh Xuân, thì tuyệt đối không có gì phiền toái, lui một vạn bước để nói, ở trên đất thư viện Đại Phục Đồng Diệp châu, mặc dù thật sự phải, cũng không sao, có Chung Khôi hắn, hơn nữa còn có tiên sinh của hắn.
Nhưng nếu là ở hai tòa thư viện hai đầu nam bắc kia, thì không nói chắc được.
Đôi mắt thuỷ thần nương nương tỏa sáng, hai tay chống ở trên bàn rượu, vội vã hỏi "Vậy ngươi từng gặp Văn Thánh lão gia sao? Có phải một vị lão nhân đặc biệt nho nhã, mũ cao đai rộng, tay áo có gió mát, trong nghiêm túc lại mang theo chút dịu dàng, hơn nữa liếc một cái sẽ nhìn ra được là vị thế ngoại cao nhân học vấn thông thiên, khí chất không khác gì các ấn sĩ núi rừng trong tranh hay không?”
Trần Bình An chỉ đành nói trái lương tâm “Chưa từng gặp."
Ánh mắt thuỷ thần nương nương đã tiếc hận, lại có thương hại, cái trước là vì mình, cái sau vì Trần Bình An, thất vọng ngồi trở lại vị trí, uống thả cửa một bát rượu lớn, lau miệng xong, thốn thức nói "Vậy thật sự là chuyện tiếc nuối của đời người, ngươi mà lại chưa từng gặp lão tiên sinh như vậy, về sau tranh thủ gặp một lần, bằng không cuộc đời của ngươi không viên mãn.”
Trần Bình An bất đắc dĩ cười nói "Đươc. ta sẽ tranh thủ." Nàng nhớ tới một chuyện, Vậy ngươi từng gặp một kẻ tên là Thôi Sàm không, một tên khốn thân là đại đệ tử lại khi sư diệt tổ, còn có kiếm tiên kiếm thuật thông thần kia, tên đặc biệt khí phách, gọi là Tả Hữu, nghe nói kiếm thuật của hắn, vô địch trên đời. Còn có bọn người Mao Tiểu Đông... Văn thánh nhiều đệ tử như vậy, ngươi chung quy từng gặp chứ?"
Trần Bình An nhấc bầu rượu,"Chuyện tiếc nuối chuyện tếc nuối uống rượu uống rượu."
Thuỷ thần nương nương vỗ bàn, vẻ mặt giận hắn không biết phán đấu,"Uống rượu cái rắm, con người ngươi sao lại như vậy được chứ? ! Ta nếu là ở sinh trưởng ở địa phương Ly Châu động thiên, việc lớn thứ nhất rời khỏi quê nhà, chính là đi bái phóng Văn Thánh lão gia, nếu không xông vào được học cung Công Đức Lâm kia, vậy giảm yêu cầu, tốt xấu phải từng đi mắng Thôi Sàm, từng kiến thức kiếm thuật của Tả Hữu, từng đánh cờ với Mao Tiểu Đông..."
Trần Bình An phụ họa nói "Có đạo lý có đạo lý."
Thuỷ thần nương nương...
Chung Khôi nhịn cười,"Mắng Thôi Sàm? Thuỷ thần nương nương, không phải ta xem thường ngươi, vị quốc sư Đại Ly kia mặc dù lời đồn cảnh giới giảm mạnh, nhưng vẫn có thể dùng hai ngón tay bóp nát kim thân của ngươi."
Thuỷ thần nương nương đúng lý hợp tình nói: "Ta ở ngoài cửa kinh thành Đại Ly mắng vài câu, hắn cũng nghe được?”
Chung Khôi trợn mắt nói: "Vậy thì đúng là hắn không nghe được."
Ba người rượu ai náy uống.
Không khí dần dần ngưng trọng hẳn lên.
Con đại yêu nọ ân núp ở gần Phù Kê tông, sau khi bị vạch trần thân phận bùng nỗ hành hung, thế mà khiến đôi đạo lữ Ngọc Phác cảnh am hiểu thuật hợp kích kia một chết một bị thương, chiến trường còn là ở đỉnh núi Phù Kê tông kia, con đại yêu đó cho dù chiếm ưu thế trời sinh cơ thể kiên cường dẻo dai, chỉ sợ cảnh giới cũng cần phải là cảnh giới mười hai mới được.
Một đại yêu Tiên Nhân cảnh vốn nên sớm nổi danh, thế mà vô thanh vô tức ân nắp ở trung bộ Đồng Diệp châu vô số năm? Phù Kê tông, thư viện, đều không có chút phát hiện nào? Hơn nữa khéo mà lại không khéo, lúc thủ lĩnh Thái Bình sơn đi chặn lại nó vào biển, lao ngục trấn áp yêu ma của Thái Bình sơn lại đột nhiên mở ra, thành công chạy đi khắp nơi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận