Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1035: Đều Là Đỉnh Phong, Nhưng Lại Th

Chương 1035: Đều Là Đỉnh Phong, Nhưng Lại ThChương 1035: Đều Là Đỉnh Phong, Nhưng Lại Th
Chương 1035: Đều Là Đỉnh Phong, Nhưng Lại Thiếu Một Núi (2) Đương nhiên không bao gồm ba kiếm phi thăng kia của Tùy
Hữu Biên.
Nữ tử kiếm tiên khi vận chuyển ba kiếm đó, trong tối tăm cực có khả năng đã chiếm lầy gần nửa số võ vận thiên hạ, không thể coi là Tùy Hữu Biên bình thường được nữa.
Bởi thế Đinh Anh lòng dạ biết rõ, phương thiên đạo này không hề bài xích võ nhân lấy nhục thân thuần túy cường thành phi thăng, thậm chí mặc cho Tùy Hữu Biên hấp thu võ vận, cho nên năm đó Tùy Hữu Biên phi thăng thất bại, trên đường rớt về nhân gian thân xác thành cát bụi, thần hồn hóa hư vô, là bởi thực lực cô chưa đủ, không trách được người khác.
Một quyền của Đinh Anh ngưng ở chính giữa thân kiếm Trần Bình An, thân kiếm uốn khúc cong vòng, mũi kiếm gần như sắp đâm vào vai, Trần Bình An không thể không vươn ra hai ngón kẹp mũi kiếm lại, đây ngược ra phá đi thế cong trên kiếm. Thân hình thuận thế lùi ra sau, như chuồn chuồn điểm thủy, nháy mắt đã trượt đi hơn mười trượng trên quan đạo. Mắt thấy Định Anh ngoài ý không thừa thắng truy kích, Trần Bình An lại không có vẻ gì là vui mừng, mà lập tức lấy Trấn Thần Đầu thức trong
(Kiếm Thuật Chính Kinh) tán phát kiếm khí, hộ chặt bốn phía.
Quyền cương như cầu vồng, bảy tám dải trường hồng như thực chất kích đãng mà tới, đụng lên kiếm khí.
Trần Bình An liên tục chuyển dời từng bước nhỏ, tiếng sắm rèn vang lên không ngớt, kiếm khí quyền cương gần như đồng thời tiêu hủy, phát ra từng đoàn quang thải sáng lạn. Như là hai chi tinh ky đồng quy vu tận trên biên cảnh hai nước. Định Anh ở nơi xa không ngừng ra quyền, căn bản không có quyền giá chiêu thức gì hết, chỉ là ra quyền đơn giản nhất, tùy tâm sở dục.
Đồng thời với ra quyền, hắn nhè nhẹ đạp ra một bước, lại gần cách chừng hai trượng.
Đợi khi Trần Bình An thật không dễ dàng triệt tiêu toàn bộ quyền cương, Đinh Anh đã đánh giết giáp lá cà, đánh cho Trần Bình An một mực không cách nào đổi khí.
Trần Bình An vừa đánh vừa lui, Đinh Anh khí thế lăng nhân đuổi sát không bỏ.
Khí thế song phương đều lần lượt lên tới đỉnh.
Trần Bình An là khi kiếm thứ nhất trên đầu tường.
Đối mặt một kiếm kia, đến cả người tâm cao khí ngạo, trong mắt chỉ có lão thiên gia như Đinh Anh đều phải u ám mà lui, thậm chí ngay tâm tính cũng bắt đầu xuất hiện biến hóa.
Khí thế Đinh Anh lên tới đỉnh phong là khi nghịch lưu mà lên trong kiếm khí hồng lưu.
Sau lần đó, Trần Bình An bắt đầu đi đường xuống dốc, nhưng kỳ quái là Định Anh cũng không thể duy trì cỗ khí thế và tâm thái kia.
Kiếm khí tản ra, dù nhìn qua vẫn khí thế hung hung như hồng thủy vỡ đê, Đinh Anh tự tin có thể ngăn cản, cùng lắm là cho Trần Bình An thắng được cơ hội thở dốc sau một kiếm, khiến cho Đinh Anh mắt đi tiên cơ.
Nhưng mà kiếm khí ngưng tụ làm một tuyến ập tới, Đinh Anh chỉ có thể tránh ra phong mang.
Ngoài thành ba dặm, bên cạnh quan lộ có một gò núi nhỏ.
Hai ngón tay Đinh Anh chỉ ra thành hình mũi kiếm, một chưởng đột nhiên phát lực, đây ở trên ngực Trần Bình An.
Trần Bình An như diều gió đứt dây đụng vào sườn núi kia. Đinh Anh trực tiếp đánh Trần Bình An xuyên qua gò núi nhỏ này, như một mũi tên xuyên thấu lồng ngực kẻ địch.
Bụi đất xung thiên.
Uy lực một chưởng này của Đinh Anh lớn đến đâu, chỉ cần từ thanh kiếm rời tay Trần Bình An sẽ có thể nhìn ra được, trường kiếm bị ném lên không trung, vươn tới đỉnh sau đó bắt đầu hạ xuống, không có gì ngoài ý, nó rơi xuống ngay kề cận chỗ Đinh Anh đang đứng.
Đinh Anh nheo mắt lại, không thấy rõ thảm trạng của Trần Bình An. Đinh Anh không khỏi do dự nên xử trí thanh kiếm trước mặt thế nào. là thừa thế điều khiển thanh kiếm kia trở về, ném ở bên kia tường thành, dùng hết khả năng khiến nó rời xa chiến trường giữa hai người, khiến cho thanh niên Trích Tiên Nhân này không có kiếm để cầm, hay là lấy đó làm mồi nhử, trong chớp mắt lấy sát chiêu phục giết Trần Bình An?
Chẳng qua đối thủ trực tiếp khiến Đinh Anh xóa bỏ tất cả ý niệm.
Trong lòng Định Anh đột nhiên cảnh giác, sởn cả tóc gáy, lập tức dừng thân hình, hai chân trùng trùng giẫm trên đắt, kéo ra một quyền giá khí thế bàng bạc, quyền cương như mưa rào, gấp rút nện lên giải đất nằm giữa thanh kiếm và đỉnh gò núi, nhưng dù cho Định Anh đã ứng đối vô cùng tần tốc, song vẫn có một mạt quyền cương trắng như tuyết nện ở trên người, từ đỉnh gò núi nhảy lên cao cao, vươn tay trảo tới, trường kiếm rơi dưới chân hắn nhô cao máy tấc, vừa vặn bị nắm trong lòng bàn tay kia.
Vì cố gắng thật nhanh chóng xông qua trận quyền cương mưa rào của Đinh Anh, Trần Bình An rõ ràng đã vào thế đường cùng, nhưng một kiếm trong tay, hắn vẫn kiên quyết đâm tới.
Còn về uy thế một kiếm này liệu có bị giảm thiểu, không chừng chỉ có thể gãi ngứa cho Định Anh khí thế chính thịnh, hoặc là mang đến chút thương nhẹ không đáng kẻ.
Trần Bình An căn bản không nghĩ tới.
Cái thế giới không thể tưởng tượng này, trên con phố kia, ai nấy đều muốn kêu đánh kêu giết, hình như không ai từng đề ý Trần Bình An thực sự là ai, là tốt hay xấu, vì sao sẽ xuất hiện ở kinh sư Nam Uyễn quốc.
Loại cảm giác chán ghét đến cùng cực này, đương thời Trần Bình An từng gặp qua khi thấy Lưu Tiện Dương trên giường bệnh, sau đó một mình ởi tới cầu đá. Hắn đã thề, đời này không thể giống như vậy, chỉ như con chó vẫy đuôi cầu xin lão thiên gia, hy vọng cầu được công đạo.
Thời gian Trần Bình An học Kiếm Thuật Chính Kinh tuy không ngắn, nhưng thứ Trần Bình An thực sự nắm chặt thần ý lại không phải bộ kiếm kinh này, mà là ba kiếm khác.
Trong cổ tự rách nát, Tè tiên sinh một kiếm dễ dàng bổ ra trận pháp của Liễu Xích Thành.
Ở lần sóng vai tác chiến cùng lão kiếm thánh Sơ Thủy quốc Tống Vũ Thiêu, Trần Bình An đã từng lấy một kiếm này chém kim giáp. Trong bức vẽ sơn thủy của Văn thánh lão tú tài có hai kiếm, một kiếm trong đó Trần Bình An đã học được vài phần thần vận. Trên đầu thành Nam Uyễn quốc, hắn chém ra một kiếm kia, trực tiếp đánh cho Đinh Anh thiếu chút tự nhận chỉ đứng thứ hai trong thiên hạ.
Đối với tòa Trung thổ Đại Nhạc Tuệ sơn này Trần Bình An lại có một kiếm.
Là ba kiếm.
Ngoài ra còn có hai kiếm, nhưng Trần Bình An tỉnh tỉnh mê mê, bởi vì không quá quen thuộc với người xuất kiếm, khoảng cách lại xa xôi, Trần Bình An còn chưa lĩnh ngô ra đủ thần ý để tự mình xuất kiếm.
Một kiếm là Phong Tuyết miếu Ngụy Tấn phá mở màn trời, người chưa đến kiếm đã đến.
Một kiếm là Mặc gia hào hiệp Hứa Nhược vừa đẩy kiếm xuất vỏ hơn một tắc, liền có một tòa núi cao vắt ngang trước người.
Trần Bình An tay nắm trường kiếm, lập tức ra kiếm, chính là T Tĩnh Xuân tiện tay một thanh Hòe Mộc kiếm phá mở Hỗn Nguyên trận của Liễu Xích Thành.
Nội tâm Đinh Anh lần nữa xuất hiện một tia do dự, lại là một kiếm quen thuộc này, cuốn theo thiên uy hạo đãng, nhân gian chỉ còn biết oằn mình gánh chịu, trên đầu thành mình đã lui một lần, lần này nên lui hay không lui2
Cao không trước mặt Định Anh, một người một kiếm.
Trần Bình An chém xuống.
Một đạo kim tuyến xuất hiện giữa thiên địa.
Học quyền liền muốn ra quyền, học kiếm liền muốn xuất kiếm.
Tốt xấu phải cho người khác nghe thấy mình nói cái gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận