Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1390 - Giỏ Trúc Múc Nước Vớt Trăng Sáng (6)



Chương 1390 - Giỏ Trúc Múc Nước Vớt Trăng Sáng (6)




Sau đó là hai vị tiên sinh dạy học tại nhà Liễu thị kia, kết bạn rời đi.
Sau đó là con trai thứ hai Liễu Thanh Sơn và nữ quan Liễu Bá Kỳ, hai người chuẩn bị cưỡi ngựa đi xa, một đường bắc thượng, đi thư viện Quan Hồ xem thử.
Ngay sau đó là Liễu Thanh Thanh con gái nhỏ của Liễu Kính Đình, và tỳ nữ Triệu Nha cùng nhau tới môn phái tiên gia nào đó. Huynh trưởng Liễu Thanh Phong xin triều đình cho nghỉ, tự mình hộ tống cô em gái này. Phủ đệ trên núi kia, cách kinh thành Thanh Loan quốc không tính là gần, hơn sáu trăm dặm. Liễu lão thị lang lúc tại nhiệm, quan hệ không tệ với người phát ngôn của môn phái kia, cho nên trừ một phần lễ bái sư rất hậu hĩnh, còn viết một phong thư để Liễu Thanh Phong mang theo, nội dung đại khái, đơn giản là mặc dù Liễu Thanh Thanh tư chất không tốt, không phải tài tu đạo, cũng khẩn cầu thu con gái hắn, làm ký danh đệ tử, ở trên núi tu hành trên danh nghĩa vài năm.
Trên thực tế, cho dù Liễu Kính Đình không phải Lễ bộ thị lang, chỉ cần hắn còn tại thế, như vậy con gái Liễu Thanh Thanh tiến vào bất cứ một tiên môn nào của Thanh Loan quốc, đều không khó, thậm chí hoàn toàn không cần phong thư này.
Dọc theo đường đi, hai chiếc xe ngựa chậm rãi đi, Liễu Thanh Thanh dần cười nhiều lên, tỳ nữ Triệu Nha tự nhiên cũng vui theo.
Liễu Thanh Phong phần nhiều là ngồi ở trong thùng xe lật sách, đến dịch trạm ven đường xuống xe, liền chuẩn bị quan hệ, đối nhân xử thế, không chỉ con cái thế gia cấp bậc lễ nghĩa chu đáo đơn giản như vậy, quan tép riu cùng tiểu lại địa phương, vô luận thanh lưu trọc lưu, mặc dù quan phẩm cực thấp, nhưng người nào không láu cá, không có nhãn lực? Liễu Thanh Phong vị quan phụ mẫu một huyện này, là giả khách khí thực thanh cao, hay là thực lấy lễ đối đãi đối với bọn họ, liếc một cái là nhìn thấu, cho nên Liễu Thanh Phong căn bản không giống trưởng tử Liễu Kính Đình lãnh tụ sĩ lâm Thanh Loan quốc, mỗi người ấn tượng không tệ, trở thành một câu chuyện thú vị chung của các nơi dịch trạm.
Liễu Thanh Thanh vốn là nữ quyến, tuổi lại không lớn, cho nên nhìn không ra huynh trưởng đủ loại chi tiết của Liễu Thanh Phong, Triệu Nha tâm tư tinh tế lại nhìn mà than thở, luôn cảm thấy đại thiếu gia trong Sư Tử Viên, cùng Liễu huyện lệnh đi ra từ Sư Tử Viên hoàn toàn là hai người khác nhau.
Đến tòa phủ đệ tiên gia núi non xanh tươi kia, Liễu Thanh Thanh thăm tiên bái sư, thuận buồm xuôi gió.
Liễu Thanh Phong sau khi dàn xếp xong cho Liễu Thanh Thanh, lại không lập tức xuống núi, được người ta dẫn đi một lầu cao ngắm cảnh bên vách núi, sau khi lên lầu, thấy được một lão nho sĩ thanh sam dựa vào lan can ngắm cảnh, một công tử ca phong lưu phóng khoáng.
Trong lòng Liễu Thanh Phong thở dài, thu liễm cảm xúc phức tạp, chắp tay hành lễ, “Liễu Thanh Phong bái kiến Thôi quốc sư.”
Đại Ly quốc sư Thôi Sàm.
Thế mà lại tự mình đi tới Thanh Loan quốc.
Thôi Sàm cười đưa tay nâng hờ, ý bảo Liễu Thanh Phong không cần khách khí như thế, sau đó chỉ chỉ người bên cạnh, “Lý Bảo Châm, người Long Tuyền quận, hôm nay là người cầm lái toàn quyền Đại Ly Lục Ba đình ở đông nam Bảo Bình Châu, về sau các ngươi sẽ thường xuyên giao tiếp.”
Vị thanh niên tuấn dật kia chắp tay về hướng Liễu Thanh Phong nói: “Ra mắt Liễu tiên sinh.”
Liễu Thanh Phong chỉ đành hoàn lễ.
Lý Bảo Châm lấy giọng quan thọai Thanh Loan quốc thuần chính nói: “Liễu tiên sinh, chuyến này nam hạ Thanh Loan quốc, khiến ta mở rộng tầm mắt, diệu nhân quá nhiều, chỉ nói vị đạo nhân Bạch Vân quan kia, đạo hạnh nho nhỏ, đã dám có gan làm cử chỉ hợp đạo, đánh cắp thiên cơ, thật để hắn vượt qua lạch trời Nguyên Anh Địa tiên cũng rất khó vượt qua đó. Chỉ là quá mức bắt mắt, là phúc hay họa, nhắm chừng phải xem ý tứ Vân Lâm Khương thị.”
Liễu Thanh Phong cười, chưa lên tiếng.
Ra oai phủ đầu?
Thật sự là trẻ tuổi khí thịnh, bộc lộ sắc bén.
Lý Bảo Châm chậm rãi đợi câu sau, thấy Liễu Thanh Phong mềm nhũn không lên tiếng, liền cũng cười lên.
Thôi Sàm nhìn Liễu Thanh Phong, mỉm cười nói: “Liễu Thanh Phong, về sau Thanh Loan, Khánh Sơn, Vân Tiêu ba nước, việc lớn, không cần hai người các ngươi phí sức, về phần việc nhỏ, ngươi dạy dỗ Lý Bảo Châm thêm.”
Liễu Thanh Phong gật gật đầu.
Lý Bảo Châm vẻ mặt tự nhiên, mặt mỉm cười, vái hết mức, “Làm phiền Liễu tiên sinh.”
————
Tại tòa hà bá từ miếu Trần Bình An từng đề chữ trên vách tường kia.
Gần đây có một đám khách hành hương ra tay hào phóng, hơn nữa trú ở trong từ miếu.
Hai người một bò.
Khiến ông từ thu tiền nhan đèn thu nơm nớp lo sợ.
Thiếu niên áo trắng bay bay mi tâm có nốt ruồi, thích du lãm.
Chính là Thôi Đông Sơn không biết vì sao luôn ở lại Thanh Loan quốc.
Buổi tối hôm nay, trăng tròn treo cao, Thôi Đông Sơn đòi hà bá từ miếu một cái giỏ trúc, đi múc một giỏ nước sông về, không lọt giọt nước nào, đã rất thần kỳ, càng huyền diệu hơn, ở chỗ nước sông trong giỏ trúc soi bóng trăng tròn, theo nước trong giỏ cùng nhau lắc lư, cho dù đi vào trong bóng tối của hành lang, trăng trong nước vẫn sáng rõ đáng yêu như cũ.
Thôi Đông Sơn đi đến một chỗ hành lang, ngồi ở trên lan can, đặt giỏ trúc ở một bên, ngẩng đầu ngắm trăng.
Chỉ có nước giỏ trúc và trăng trong nước làm bạn với hắn.
Thôi Đông Sơn suy nghĩ bay xa.
Phật tổ sầu chúng sinh khổ, chí thánh tiên sư lo lắng học vấn nho gia, đến cuối cùng trở thành chỉ là học vấn những người không đói bụng kia.
Đạo Tổ đâu.
Nghe nói đang quan khán cái nhất kia.
Có thể Vương Chu bị nhốt đáy giếng là nhất, lão nhân kia hiệu thuốc Dương gia cũng là nhất.
Hoặc là có khả năng ở trong mắt Đạo Tổ đạo pháp cao đến vô biên, ai cũng là cái nhất kia?
Thôi Đông Sơn day day má, từ vật gang tấc trong tay áo lấy ra hai quyển trục chất liệu gỗ táo bình thường, mở hai quyển trục ra, lơ lửng ở trước người hắn.
Một bức họa cuộn tròn.



Bạn cần đăng nhập để bình luận