Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 981: Xa Nhìn Gần Xem (4)

Chương 981: Xa Nhìn Gần Xem (4)Chương 981: Xa Nhìn Gần Xem (4)
Chương 981: Xa Nhìn Gần Xem (4)
Không ít võ tướng máu tươi đầy người chạy tới trước mặt chủ tướng phàn nàn tố khổ, chủ tướng chỉ im lặng lắng nghe bọn hắn càu nhàu, song không tỏ thái độ.
Dưới sự hộ vệ của một đội hơn mười tùy tùng tinh nhuệ, một vị nam tử mặc giáp nhẹ ky binh thông thường chậm rãi vào thành, nhìn cảnh tượng bốn phía thành trì mù mịt khói súng, sắc mặt nam tử vẫn kiên nghị, không vì thuộc hạ kích động hưng phán mà ảnh hưởng tâm thái. VỊ võ tướng lĩnh quân này, tên Tống Phong.
Là một vị hoàng thân quốc thích Đại Ly Tống thị, tuổi vừa ba mươi, vị quốc công tuổi còn trẻ này thật ra cách chi huyết mạch chính thống của đương kim bệ hạ tương đối xa, nhưng danh tiếng vô cùng tốt, nhập ngũ đã gần mười năm, sau khi tòng quân cũng rất ít khi trở lại kinh thành.
Tống Phong không phải loại mãnh tướng tự mình xông vào trận địa, dù sao thân phận tôn quý nếu đặt ở đó, dù là bản thân Tống Phong nguyện ý mạo hiểm, người ở dưới đoán chừng đều phải cố sống có chết ngăn trở, một khi Tống Phong chết rồi sẽ không ai gánh được. Cũng may Tống Phong không quan tâm chút hư danh kia, trong những chuyện như thế này, hắn chưa bao giờ làm cho tướng lãnh dưới trướng khó xử.
Mười năm kiếp sống mã chiến, sớm chiều ở chung, tướng lĩnh bên người tay nắm binh quyền hiện nay, khởi điểm khả năng chỉ là hạng ngũ trưởng, đối với chủ tướng Tống Phong, nguyện ý ném đầu lâu vãi nhiệt huyết là điều không hề nói quá.
Trận công thành chiến này, tu sĩ song phương cũng chém giết cực kỳ thê thảm.
Luyện Khí sĩ dưới trướng Tống Phong gồm tu sĩ được triều đình Đại Ly bố trí đi theo quân đội, cùng với khách khanh cung phụng do chính hắn lôi kéo, tổng cộng có hơn ba mươi người, đã chết gần nửa số.
Tổn thất đau thảm như thế, gần như vượt quá tất cả chiến sự từ lúc xuôi nam trước đó cộng lại.
Hiện tại bên người Tống Phong cũng chỉ còn hai vị Luyện Khí sĩ hộ tống.
Một người bên hông giắt thái bình vô sự bài của Đại Ly, là một vị tráng hán khôi ngô để lưng trần, thân cao chín thước, cầm trong tay hai thanh chùy nện thành, tọa ky dưới háng so với chiến mã quân trọng ky thì còn lớn hơn nhiều, ngoại trừ khối ngọc bài kia, bên hông tráng hán còn treo hai đầu lâu đầm đìa máu tươi, là chiến lợi phẩm trong lúc công thành, chủ nhân đầu lâu khi còn sống đều là Luyện Khí sĩ tiếng tăm lừng lẫy bắc cảnh Tây Hà quốc.
So sánh với vẻ uy phong bát diện của vị tráng hán này, người còn lại có vẻ tàm thường hơn nhiều, là một nam tử nhìn qua còn trẻ tuổi hơn cả chủ tướng Tống Phong, mặc một bộ trường bào vải bông dính đầy bụi bẩn, khuôn mặt thanh tú anh tuần, đối với mọi người đều cười tủm tỉm, bên hông treo hai thanh kiếm một dài một ngắn, vỏ kiếm một đen một trắng.
Hai tay nam tử trẻ tuổi khép vào tay áo, rụt cổ lại, bộ dáng lười nhác.
Xa xa trong thành, ở bên trái phía trước mặt có kiếm quang ngút trời, tráng hán kia cười ha ha, phóng ngựa chạy trước, quay đầu nói với Tống Phong:
"Đại cục đã định, thật hiếm có vẫn còn có cá lọt lưới, đi trễ khả năng đến cả canh thừa thịt nguội cũng không còn! Tướng quân cần thận, chú ý đừng rớt xuống lưng nqgưa a." VỊ tu sĩ thái độ ngông nghênh kia là cao thủ gần đây mới tiến vào chi quân đội này, nghe đồn từng là một vị tâm phúc đích hệ của đại nhân vật trong nội cung, bởi vì vị đại nhân vật kia thất thế mới không thể không rời xa kinh thành kiếm chút quân công, người này thường gặp quyền quý kinh thành, đối với một kẻ dòng dõi Tống thị ở ngoài biên quan nhiều năm cũng không tôn kính cho lắm.
Ánh mắt hán tử khôi ngô quét sang, nhìn về phía tùy tùng còn lạ bên người Tống Phong: "Tiêu bạch kiểm họ Tào, chỉ cần ngươi rửa sạch mông đít đi tìm ta, ta sẽ tặng không phần quân công sắp tới tay này cho ngươi, thế nào?"
Tu sĩ trẻ tuổi bị nhục mạ như thế song chỉ híp mắt cười cười, không quên phát phát tay áo với hán tử, ý bảo hắn tranh thủ thời gian đi chiến trường, đừng lãng phí thời gian.
Tráng hán cười ha ha, nhắc mông lên khỏi lưng ngựa, vươn tay vòng ra sau, hung hăng vỗ mạnh, đong đưa vài cái, sau đó mới giục ngựa chạy như điên tới nơi phát hiện kiếm quang.
Ky quân tinh nhuệ bên người Tống Phong, ai nấy đều căm tức không thôi.
Duy chỉ có Tống Phong và nam tử áo bông là không để ở trong lòng.
Chi ky đội này chậm rãi tiến về phủ đại tướng trận trong thành.
Trong một gian hàng đơn sơ gần cửa thành có ba người một mực ẩn giấu khí tức suốt trận đại chiến, không tham gia bát cứ chiến sự nào, tùy ý mặc cho cửa thành bị phá, mặc cho đám vương bát đản vương triều Đại Ly giết vào trong thành, chém chết hết thảy những ai dám cả gan cằm binh khí trong tay.
Một vị trong đó là tu sĩ số một cự trấn mặt bắc này, trước khi Đại Ly suất quân vây thành, đại tướng thủ thành sớm đã tuyên bố ra ngoài, tới kinh thành cầu viện hoàng đế. Hai người còn lại, một vị là người đứng đầu môn phái tiên gia trên núi Tây Hà quốc, một người khác là cung phụng hoàng gia của nước láng giềng, tu vi Kim Đan!
Một vị Kim Đan thần tiên, hai vị Long Môn cảnh bí mật núp ở đây, cục diện này, không vì cứu quân trấn, trên thực tế cũng không cứu được.
Lần này sáu nước nhỏ bao gồm Tây Hà quốc bí mật mưu đồ, chính là vì ám sát Tống Phong!
Muốn chém giết một vị đệ tử vương tộc Tống thị Đại Ly trên chiến trường! Một khi thành công, dù cho nước mát vẫn có thể cổ vũ nhân tâm, có thể khiến cho cương thổ sáu nước dù bị thiết ky Đại Ly nghiền ép qua, song vẫn sẽ có vô số nghĩa sĩ anh dũng đứng ra, nhất định có thể khiếm cho đám súc sinh Đại Ly này mệt mỏi ứng phó, không lúc nào được an bình, trong thời gian ngắn không cách nào thuận lợi tiêu hóa hết sáu nước, chuyển thành nguồn lực xuôi nam.
Về phần ý tưởng của bọn họ có thể đạt tới mong đợi hay không, ba người đang ngồi đây, cùng với quân chủ sáu nước, e rằng đều không muốn nghĩ sâu. Việc đã đến nước này, đành phải vậy, núi sông vỡ nát, sinh linh đồ thán, cũng phải làm chút gì đó chứ!
Một khi chuyện thành, dương danh lập vạn, buông bỏ cơ nghiệp phương bắc, trực tiếp trốn xuống phía nam, giá trị tăng vọt, trở thành thượng khách vương triều khác, có gì là khó?
Phá cảnh vô vọng, thọ mệnh sắp hết, ở trên núi rụt rè ba trăm năm, trước khi chết phải làm một lần kinh thiên động địa.
Ba vị người trên núi ở đây, ai cũng có tâm tư.
Trong đội ngũ, Tống Phong nhìn như nhàn nhã tùy ý, thật ra trong lòng bàn tay siết chặt roi ngựa sớm đã đầy mò hôi.
Nam tử anh tuần cười nói với Tống Phong: "Có Tào Tuấn ta ở đây, ngươi không chết được."
Nam tử tự xưng "Tào Tuấn" đột nhiên hỏi: "Lần này giúp ngươi, Tống Phong ngươi cũng phải giúp lại ta một lần. Không khó, chỉ là trong danh sách chiến tổn báo cáo triều đình ghi thêm một tên Luyện Khí sĩ, thế nào? Rất đơn giản, cứ nói là đã chết trong tay những tu sĩ quân địch ân núp kia, trung thành hộ chủ, anh dũng hy sinh thân mình.”
Tống Phong gât gât đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận