Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1519 - Sơn Thủy Như Trước (3)



Chương 1519 - Sơn Thủy Như Trước (3)




Trần Bình An hơi do dự, sau đó gật đầu cười nói: "Được rồi, vậy chúng ta xin được quấy rầy tiền bối một hai ngày vậy."
Cô gái dòng dõi giao long chi chúc thượng cổ Thục Quốc lấy ra một cái thuyền nhỏ, chỉ lớn bằng ngón tay con gái, vừa bỏ trên đất, hơi nước liền tràn ngập, bỗng nhiên biến ra một chiếc lâu thuyền có phòng ốc trang trí thanh nhã, tổng cộng ba tầng, đủ chỗ cho bốn năm mươi người ở, cũng may khi ném pháp bảo điêu khắc này ra, cô gái đã yên lặng vung tay áo, nhẹ nhàng tách người đi đường sang hai bên.
Cùng lúc đó, nàng lấy ra từ trong tay áo một chồng lá bùa hình dáng và màu sắc không đồng đều, sau khi buông tay, lá bùa bay xuống, xuất hiện từng cô gái duyên dáng yêu kiều, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, nhìn rất chân thực, căn bản không thể nhận ra mới trước đó không lâu các nàng chỉ là một tấm bùa giấy.
Các nàng tay chân rất lanh lợi, nhanh chóng từ lâu thuyền lấy ra một tấm ván gỗ xếp tiếp đất làm cầu nối.
Cô gái cao gầy cười nói: "Mời công tử lên thuyền.”
Bùi Tiền nhìn không chớp mắt, cảm thấy về sau mình nên có hai món bảo bối lâu thuyền và lá bùa như vậy, bán hết đồ trong nhà đi cũng phải mua bằng được, bởi vì thật sự quá sang trọng, quá nở mày nở mặt rồi!
Trần Bình An vỗ đầu Bùi Tiền, dẫn nó đi theo nữ tu cao gầy kia, cùng nhau lên thuyền.
Ở trước mắt bao người, lâu thuyền chậm rãi bay lên không trung, cưỡi gió đi xa, tốc độ cực nhanh, giây lát đã được hơn mười dặm.
Đứng trên chiếc thuyền tiên gia của lão tổ tông Tử Dương phủ, dưới lòng bàn chân chính là Ngự Giang uốn lượn gần ngàn dặm kia.
Trần Bình An đứng cạnh lan can, cùng Bùi Tiền ngắm nhìn phong cảnh núi sông như tranh vẽ.
Trần Bình An không khỏi nhớ tới quê nhà, cùng với quận huyện dọc theo đường đi tới quận Long Tuyền, chợ trên trấn nhỏ, núi cao được Trần Bình An nhớ kỹ trong lòng lúc đi qua.
Lại nghĩ tới một ít người ở quê nhà.
Lúc ấy trong số những đồng môn đi theo Mã phu tử học thục rời khỏi Ly Châu động thiên, Lý Hòe và Lâm Thủ Nhất cuối cùng vẫn đi theo Trần Bình An cùng Lý Bảo Bình.
Đổng Thủy Tỉnh và Thạch Xuân Gia một người lựa chọn lưu lại quê hương, một người đi theo gia tộc tới kinh thành Đại Ly.
Thật ra Trần Bình An có ấn tượng rất tốt với bọn họ, một người tính tình chất phác, đại khái là vì xuất thân tương tự nhau, năm đó làm Trần Bình An sinh ra cảm giác thân cận, một cô bé tết tóc sừng dê, hoạt bát đáng yêu, vừa nhìn đã cảm thấy thanh tú trí tuệ.
Trần Bình An không biết lựa chọn của bọn họ là đúng hay sai.
Ở sâu trong nội tâm Trần Bình An hy vọng cảnh tượng quê nhà vẫn như trước, mặc kệ là Đổng Thủy Tỉnh, Thạch Xuân Gia ở lại quê hương, hay là Lưu Tiện Dương, Cố Xán cùng Triệu Diêu muốn rời xa quê nhà, trong nội tâm bọn họ, quê cũ vẫn là non xanh nước biếc.
Đương nhiên, lần này trên đường về quê, Trần Bình An còn muốn đi một chuyến tới phủ đệ có treo tấm biển “Tú Thủy Cao Phong” của nữ quỷ áo cưới kia.
Có những lời năm xưa còn nghẹn ở trong bụng, phải giảng giải cho ả ta một phen.
————
Trong ánh hoàng hôn, Đổng Thủy Tỉnh treo bảng hiệu “đóng cửa” nơi cửa hàng mì hoành thánh, nhưng không sốt ruột đóng cửa lại, làm ăn lâu rồi sẽ biết, thường xuyên có khách hàng trước khi lên núi đã hẹn là chờ xuống núi sẽ mua mì hoành thánh, nhưng cuối cùng sẽ trễ hẹn một thời gian, cho nên Đổng Thủy Tỉnh dù rằng treo bảng hiệu đóng cửa cũng sẽ chờ đợi thêm khoảng nửa canh giờ, nhưng Đổng Thủy Tỉnh sẽ không để cho hai tiểu nhị mới được chiêu mộ vào quán chờ cùng hắn, đến lúc đó có khách hàng vào cửa, Đổng Thủy Tỉnh sẽ tự mình xuống bếp, hai tiểu nhị xuất thân nghèo khổ dù muốn đồng cam cộng khổ với ông chủ, Đổng Thủy Tỉnh cũng không cho phép.
Cửa hàng mì hoành thánh của Đổng Thủy Tỉnh danh tiếng ngày càng lan xa, rất nhiều kẻ có tiền ở quận thành mới xây của quận Long Tuyền từng mời Đổng Thủy Tỉnh đến quận thành mở thêm mấy cửa hàng, chỉ là Đổng Thủy Tỉnh đều khéo léo cự tuyệt.
Trừ cửa hàng dưới ngọn núi có xây miếu sơn thần này ra, Đổng Thủy Tỉnh năm đó dựa vào việc bán đi một căn tổ trạch trong trấn nhỏ mà kiếm được một khoản bạc kha khá, sớm đã mua một nửa con phố bên phía quận thành mới xây, chỉ để lại một căn nhà, còn lại đều cho thuê.
Đổng Thủy Tỉnh là một trong những dân bản sứ kiếm lợi sớm nhất xung quanh đây, trong hai tòa tổ trạch hàng xóm láng giềng, không thiếu người già mẹ góa con côi sinh trưởng ở trấn nhỏ, tính tình bướng bỉnh, cho dù người ngoài trả giá trên trời mua vật tổ truyền thì bọn hắn có chết cũng không chịu bán, nói là buổi tối có thể ngủ trên đống bạc không, hay là sau khi chết có thể cho vào quan tài đưa đến kiếp sau? Đệ tử tiên gia trên núi tính tình nhẫn nại, đối mặt với câu trả lời cứng cỏi của những người già mà không chừng vài năm sau đã xuống mồ này, chỉ cảm thấy không thể nói lý, nhưng lại không dám ép mua ép bán, chỉ đành thất vọng mang theo tiền thần tiên trở về.
Nhưng sau khi Đổng Thủy Tỉnh tới cửa, không biết là những người già này gặp người trẻ tuổi mà mình từng chứng kiến toàn bộ quá trình hắn lớn lên nên nể tình xưa, hay là tài nói chuyện của Đổng Thủy Tỉnh quá giỏi, tóm lại những người già này nửa bán nửa cho, bán cho Đổng Thủy Tỉnh với giá thấp hơn bán cho người bên ngoài tới nhiều, Đổng Thủy Tỉnh mấy lần tới lui Bao Phục trai ở Ngưu Giác Sơn, lại một khoản tiền rất lớn chảy vào trong túi, hơn nữa bản thân hắn vất vả cần cù lên núi xuống nước mà có một chút thu hoạch ngoài ý muốn, Đổng Thủy Tỉnh lục tục gặp được một đám người thân phận cao quý ghé thăm tiệm mì hoành thánh, trong đó có Ngô Thái Thú, Viên Huyện lệnh cùng Tào Đốc tạo, cứ vậy dần dần mua thêm những miếng đất, sau một thời gian, Đổng Thủy Tỉnh đã trở thành nhà giàu phú quý hiếm thấy ở quận thành mới xây trong quận Long Tuyền, về sau thậm chí còn có lời đồn, ở trên núi Long Tuyền quận có Đổng Bán Thành, tức là nói hắn chiếm một nửa đất đai của quận Long Tuyền.



Bạn cần đăng nhập để bình luận