Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1768 - Tâm Đã Ngộ Ngủ Một Giấc Ở Nơi Bình Yên (1)



Chương 1768 - Tâm Đã Ngộ Ngủ Một Giấc Ở Nơi Bình Yên (1)




Trước mùa thu, Trần Bình An đội nắng đội gió để đến ải Lưu Hạ, tụ họp lại với Tằng Dịch và Mã Đốc Nghi đã chờ đợi rất lâu.
Nhìn thấy bóng dáng một người một ngựa quen thuộc của Trần tiên sinh, Mã Đốc Nghi và Tằng Dịch rõ ràng là đã thở phào nhẹ nhõm.
Lúc đầu, hai người cảm thấy cũng khá thoải mái khi không có Trần Bình An bên cạnh, bên trong hộp tre của Tằng Dịch lại phải mang theo Địa Ngục Diêm Tu La, trong lúc nguy cấp, bọn họ có thể miễn cưỡng mời một vài âm vật Động Phủ cảnh đã được Trần Bình An “chỉ điểm”. Đi lại trong chốn giang hồ của Thạch Hào, chỉ cần đừng rêu rao gây sự chú ý là đã đủ rồi. Vì vậy, Tằng Dịch và Mã Đốc Nghi ban đầu cũng rất thoải mái, không lo ngại gì, không còn bị quản thúc nữa, nhưng đi mãi đi mãi thì lại có chút sợ bóng sợ gió, cho dù chỉ là nhìn thấy các trinh sát của Đại Ly đi lang thang xung quanh, cũng đã rất sợ hãi, lúc đó bọn họ mới nhận ra rằng không có Trần tiên sinh ở bên cạnh sẽ rất khác.
Có Trần tiên sinh ở đây, quả thực là sẽ có quy tắc, một người một quỷ ít nhất cũng có thể yên tâm.
Tằng Dịch và Mã Đốc Nghi cũng đã từng nói chuyện riêng với nhau về cảm giác đó, nhưng họ không thể giải thích được nguyên nhân tại sao, bọn họ chỉ cảm thấy hình như không chỉ là vì tu vi của Trần tiên sinh cao mà thôi.
Ở danh lam thắng cảnh ải Lưu Hạ, bọn họ vừa ngẩng đầu nhìn những dòng chữ lớn như được khắc trên vách đá, hai người bọn họ còn nhạy bén phát hiện ra rằng Trần tiên sinh một mình đi đến hồ Thư Giản, sau khi trở về lại càng lo lắng, sầu muộn hơn.
Trần Bình An cũng nhận ra điều này, hắn suy nghĩ một lát rồi thu hồi tầm mắt lại, thẳng thắn nói với bọn họ: "Trước khi tới đây, ta lấy hai tấm ngọc bài, muốn gặp Tô Cao Sơn của Đại Ly, nhưng lại không thể gặp được."
Tằng Dịch không suy nghĩ sâu xa, chỉ là cảm thấy có chút thất vọng thay cho Trần tiên sinh.
Nhưng Mã Đốc Nghi biết rất rõ ràng những biến hoá khôn lường trong đó nhất định ẩn chứa nguy hiểm.
Trần Bình An cố gắng dùng giọng điệu bình tĩnh nhẹ nhàng, cười nói: "Có rất nhiều chuyện, nếu cứ để sang một bên không động đến nó thì cũng vĩnh viễn sẽ không bao giờ biết được đáp án. Chỉ cần đưa ra lựa chọn, sẽ có tốt có xấu, bây giờ chính là kết quả xấu. Không những không gặp được Tô Cao Sơn, có lẽ không đến mức gọi là đánh rắn động cỏ, nhưng nhất định sẽ bị vị chủ tướng của Đại Ly ghim trong lòng, cho nên tiếp theo chúng ta nhất định phải cẩn thận hơn nữa, nếu trên đường đến Mai Dụ quốc các ngươi có ai phát hiện ra tu sĩ theo tòng quân của Đại Ly thì cứ giả vờ như không nhìn thấy, đừng lo lắng, chúng ta sẽ không đến nỗi gặp nguy hiểm tới tính mạng đâu."
Mặc dù Tằng Dịch gật đầu, nhưng trong lòng vẫn không khỏi muôn vàn tâm sự. Nhưng Mã Đốc Nghi lại là một người rộng rãi như trời đất, cười nói: “Chỉ cần không bị kỵ binh của Đại Ly sư tử vồ thỏ, ta cũng chẳng quan tâm, thích nhìn thì cứ nhìn đi là được rồi, những đồng tiền trên người của chúng ta cũng không thể chạy trốn được.”
Trần Bình An bất lực nói: “Nếu tính cách của hai ngươi mà bổ sung cho nhau một chút thì tốt quá rồi."
Mã Đốc Nghi trừng mắt nói: "Trần tiên sinh, xin đừng có mà ghép đôi lung tung, ta không thích Tằng Dịch đâu đó."
Tằng Dịch ngây ngốc cười, nhưng hắn ta cũng không dám nói rằng mình cũng không thích Mã Đốc Nghi.
Dưới vách đá chỉ có lác đác một số đội hàng thương từ Thạch Hào và Mai Dụ quốc cần phải đi qua quan ải, hơn nữa phần lớn đều còn khá trẻ, bọn họ hy vọng dùng nơi này làm vốn để khoe khoang sau khi về quay trở lại quê hương, còn vài thương nhân và lão giang hồ đã có tuổi, đã nhìn thấy hai từ "Lưu Hạ" ở trên vách đá vô số lần rồi nên thực sự không thể giữ bọn họ lại được nữa.
Ngay khi ba người nhóm Trần Bình An quay đầu ngựa, đúng lúc một nhóm kiếm khách giang hồ cưỡi ngựa đi tới, tất cả đều xuống ngựa, tháo bội kiếm xuống, kính cẩn hành lễ trước hai chữ trên vách đá.
Một ông lão trong số đó lớn tiếng kể vể nguồn gốc lịch sử của di tích này với những đệ tử trẻ tuổi còn lại trong đội ngũ, lời nói dõng dạc hùng hồn, tất nhiên cũng không khỏi vì những người dùng kiếm như bọn họ mà bù thêm vài lời hay ý đẹp. Các nam nữ thanh niên nghe đều rất phấn khích, tâm trạng kích động vô cùng.
Chắc bọn họ là một môn phái giang hồ nào đó đã rời khỏi sư môn, vào giang hồ để tích lũy kinh nghiệm.
Dĩ nhiên là Trần Bình An có thể nhìn ra được sự nông sâu của ông lão, ông ta có nền tảng khá tốt, là một võ phu ngũ cảnh, ở một vùng đất chư hầu có lãnh thổ nhỏ như Mai Dụ quốc, chắc ông ta cũng có thể xem là nhân vật nổi tiếng trong giang hồ. Tuy nhiên, lão kiếm khách ngoại trừ việc có thể gặp được cơ duyên kỳ lạ, nếu không thì cả đời này sẽ không còn hy vọng lên đến cấp sáu, bởi vì khí huyết cạn kiệt, hình như còn mang căn bệnh chưa chữa khỏi, linh hồn đang phiêu lãng, khiến cho bình cảnh ở ngũ cảnh càng ngày càng vững chắc không thể đột phá nổi, chỉ cần gặp một võ phu trẻ tuổi cùng cảnh giới, thì chắc chắn sẽ ứng với câu rừng càng già càng cay.
Khi tình cờ gặp nhau ở chốn giang hồ, thường thì chỉ là lướt qua nhau thôi nên ba người và ngựa sẽ đi xa dần.
Ông lão quay đầu nhìn về phía bóng lưng của ba người và ngựa, một thiếu nữ thon thả, lông mày hơi nhướng lên hỏi: “Sư phụ, người mặc áo xanh, vừa có bội kiếm vừa đeo dao, vừa nhìn đã biết là người trong giang hồ của chúng ta, hắn ta là một vị cao thủ giấu mình sao?"
Ông lão cười nói: “Không phải chỉ cần mặc áo xanh cầm kiếm, thì nhất định sẽ là kiếm tiên đâu.”
Bọn họ lần lượt lên ngựa và tiếp tục lên đường qua quan ải.
Mai Dụ quốc tương đối ổn định, nhưng Thạch Hào quốc ở gần đó lại hỗn loạn như nồi cháo heo, trước đây, có một vị thanh quan liêm chính của Thạch Hào quốc có quan hệ hữu nghị lâu năm với môn phái của mình đã gửi một bức mật thư nói rằng Thạch Hào quốc có một hoạn quan chuyên quyền, nếu muốn tiêu diệt tận gốc rễ thì liên lụy đến những người vô tội. Vị trung thần trong sạch nổi tiếng như "Văn Đảm ngự sứ" ở triều đình của Thạch Hào quốc đã thú nhận trong thư rằng ông ta sẵn sàng ở lại kinh thành, tuẫn táng vì đất nước, để có thể dạy dỗ cho những kẻ man di của Đại Ly biết rằng ở Thạch Hào quốc vẫn còn một số thư sinh không sợ chết, nhưng hy vọng rằng những người ngươi giang hồ như bọn họ có thể hộ tống những đứa trẻ của các gia tộc địa phương đi đến Mai Dụ quốc để lánh nạn, như vậy thì ông ta cũng đã có thể an tâm lên đường rồi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận