Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1157: Sang Năm Mười Một (3)

Chương 1157: Sang Năm Mười Một (3)Chương 1157: Sang Năm Mười Một (3)
Chương 1157: Sang Năm Mười Một (3)
Bùi Tiền đúng lý hợp tình nói: "Mỗi ngày ta đều ở bên cạnh ngươi, sao có thể phạm sai lầm!"
Trần Bình An trong lòng dở khóc dở cười, cau mày hỏi: "Nhưng rồi sẽ có ngày người tự mình xuất môn du lịch, đi lại giang hò."
Bùi Tiền chém đỉnh chặt sắt nói: "la sẽ không đi Sao ta phải đi ra khỏi cửa một mình, bên ngoài nhiều người xấu như vậy, đánh không lại biết làm sao bây giờ? Còn nữa, nếu đến lúc đó thời điểm ta không mang đủ tiền, mỗi ngày chịu đói, ta đi trộm đi cướp, ngươi mà biết, lại sẽ đánh ta mắng ta, ta có thể làm được gì? Đúng không, cho nên ta sẽ không ra khỏi cửa."
Trần Bình An hỏi: "Vậy nếu có một ngày, ngươi luyện võ rất lợi hại, so với ta còn lợi hại hơn thì sao?"
Bùi Tiền cau mày, suy nghĩ nghiêm túc, liều mạng lắc đầu nói: "Ta rất lười, thích nhất là đi ngủ, còn sợ đau, ngươi cũng không phải không biết, trước kia đi đường, lòng bàn chân nỗi đầy bọng nước, khi nó vỡ ra, ta khóc muốn rách cổ họng. Ở khách sạn khi ngươi đánh nhau với người ta, hai cánh tay lòi hết cả xương trắng, ngươi cũng không khóc, ta thì không thể được, ta cúi đầu liếc mắt nhìn cánh tay mình, nói không chừng sẽ bị dọa cho ngất đi mát. ÀI, trên đời này nếu có tuyệt thế võ công không cần chịu khổ mà có thể một đêm luyện thành, vậy là tốt rồi."
Trần Bình An cố nhịn cười,"Ngươi cũng biết mình lười như hủi, không có ý chị, nhát gan?"
Bùi Tiền cúi đầu, ủ rũ.
Trần Bình An hỏi: "Sao không nói gì vậy?”
Bùi Tiền tủi thân và uất ức nói: "Cằm đau quá."
Trần Bình An cười cười, xoay lưng lại, dựa vào bàn đá, nhìn phía bầu trời đêm.
Bùi Tiền học hắn, chỉ là nó vóc dáng nhỏ bé, cũng chỉ có thể kê cái ót lên trên bàn đá.
Trần Bình An nhẹ giọng nói: "Qua năm, ngươi sẽ mười một tuổi, cho nên ngươi phải đọc nhiều sách, học nhiều đạo lý hơn một chút."
Gánh nặng đường xa.
Thật sự là so với chính mình luyện quyền trăm vạn còn mệt mỏi tinh thần hơn.
Nhưng rất tốt. Trần Bình An hiếm hoi có dịp nói những lời tâm sự với Bùi Tiền,"Khi ta còn ở quê nhà, ta hơi lớn hơn ngươi một chút, cho tới bây giờ cũng chưa từng đọc sách, Tề tiên sinh nói với ta đạo lý nằm trong sách, làm người nằm ngoài sách."
Trần Bình An cuối cùng lắm bẩm nói: "Hy vọng thế gian mỗi người ở còn trẻ khi, đều có thể gặp được một vị tÈ tiên sinh."
Bùi Tiền trước mắt vẫn là tiểu cô nương chỉ thích chọn lựa nghe những gì mình thích nghe.
Ví dụ như Trần Bình An nói nó sang năm là mười một tuổi rồi. Trên thế giới này, chỉ có Trần Bình An nhớ điều này, năm nay nó mười tuổi, sang năm mười một tuổi.
Lão đạo sĩ Thái Bình Sơn đột nhiên dừng thân hình, lấy ra hòe mộc, âm hồn Chung Khôi hiện thân bay xuống.
Phía trên biển mây, Chung Khôi nhìn thấy cách đó không xa có một người hắn quen thuộc nhát đang đứng, sơn chủ thư viện đại phục, tiên sinh của hắn.
Sơn chủ thư viện chỉ nhìn Chung Khôi.
Chung Khôi nhỏ giọng hỏi: “Tiên sinh?”
Dường như trước đó sơn chủ không thể tin được tin dữ này, cho dù là ngay bây giờ cũng không thể tin được những gì chứng kiến trước mắt,"Không nên như thế, không nên như thế."
Nghĩ sai thì hỏng hết, lúc ấy lẽ ra hắn không nên đi tới Bích Du phủ, không nên để môn sinh "đắc ý nhất đời ta" đi tới Thái Bình Sơn. Nên thành thành thật thật ở lại khách điếm trấn nhỏ biên thuy kia, canh chừng con cửu vĩ hồ ân nắp không ra.
Cửu vĩ hồ tuy là đại yêu cảnh thứ mười hai, nhưng mà thân thể của nàng quá mức đăc thù. bối phận rất cao, cho nên tên thật của nàng đã sớm bị tiết lộ, chỉ cần biết được toàn bộ tên thật của đại yêu viễn cổ trên thế gian, Chung Khôi chỉ cần đang ở Hạo Nhiên Thiên Hạ, chẳng khác nào có lực tự bảo vệ mình.
Không ai ngờ được vượn trắng đeo kiếm của Thái Bình Sơn mới là đầu sỏ gây nên yêu ma thoát khỏi giếng ngục.
Chung Khôi thật sự chịu không nổi bầu không khí lúc đó, cất cao giọng nói: "Tiên sinh, nghĩa bất dung từ mà thôi. Người đọc sách, hoặc là đang lấy học vấn giáo hóa thương sinh, khuông phù xã tắc, hoặc là lầy một thân chính khí trừ ma vệ đạo..."
Sơn chủ giận dữ,"Cần ngươi nói với ta những đạo lý to lớn này sao? !"
Chung Khôi câm như hến.
Lão thiên quân than thở một tiếng,"Nếu như học cung bên kia chất vấn, Thái Bình Sơn chúng ta tuyệt không từ chối."
Sơn chủ đối mặt lão đạo sĩ, không còn thần thái như đối với Chung Khôi, cung kính nói: "VỊ huynh trưởng kia của ta tuy là sẽ thấy tức giận, nhưng cũng sẽ không khởi binh vấn tội. Còn nữa, Thái Bình Sơn có tội gì? Thiên quân chưa từng trách cứ Chung Khôi không bảo hộ được Thái Bình Sơn? Vì sao không bảo hộ được vị Địa tiên kia?"
Chung Khôi nhẹ giọng bổ sung: "liên sinh, vị lão đạo trưởng kia tên là Lương Túc."
Sơn chủ lại muốn phát hỏa.
Chung Khôi lập tức câm miệng.
Lão đạo sĩ cảm khái nói: "Kinh qua kiếp nạn này, kế tiếp Đòng Diệp Châu khả năng sẽ khá hơn một, nhưng mà Bà Sa châu cùng Phù Diêu châu, chỉ sợ sẽ đại loạn. Lúc trước ba châu đều có trọng bảo xuất thế, quả nhiên chính là mưu hoa của Yêu tộc." Lập tức lão nhân nhỏ giọng nói: "Thư viện các ngươi nhất định phải bảo vệ thiếu niên Phù Kê tông kia. Hắn có thể phá vỡ việc này..."
Không tiếp tục nói nữa.
Sơn chủ gật đầu nói: "Lẽ ra nên như vậy. Ta đã thương lượng xong với Phù Kê tông rồi, thiếu niên kia sẽ dùng tên giả tiến vào thư viện Đại Phục đọc sách, về phần về sau sẽ có thể trở thành nho gia đệ tử hay không, toàn bộ phải xem tâm ý của chính thiếu niên đó."
Lão đạo sĩ cười nói: "Đệ tử bế quan của Kê Hải chạy tới làm hiền tài quân tử, Phù Kê tông còn không liều mang với ngươi?"
Sơn chủ đề cập Phù Kê tông cùng đại tu sĩ Kê Hải, có chút thôn thức,"Kê Hải nói thẳng, mặc kệ là thu thiếu niên làm đệ tử đích truyền, hay là tặng cho món binh khí kia, đều là việc nên làm, nhưng mà vừa thấy thiếu niên, Kê Hải hắn trong lòng khó có thể bình tĩnh, sẽ trở ngại tu hành, cả đời cũng không cách nào chen thân Tiên Nhân cảnh, tương lai làm sao đi Kiếm Khí Trường Thành, chém giết đại yêu mười hai cảnh khác?"
Lão đạo sĩ thần sắc tiếc hận,"Đòng Diệp Châu có duy nhất một đôi thượng ngũ cảnh thần tiên đạo lữ, hiếm hoi ông trời tác hợp cho, thật sự đáng tiếc. Chuyện Kê Hải phá cảnh, sẽ rất khó. Càng là chấp niệm khổ cầu, tâm ma càng khó tiêu trừ."
Sơn chủ cười khổ nói: "Có một số việc, người bên ngoài có thể khuyên, có một số việc, không khuyên được."
Lão đạo sĩ thở dài một tiếng.
Tu đạo khó khăn, khó như lên trời.
Chỉ là xa thật xa trước kia, nghe nói là lên trời không khó, tu đạo khó.
Trung Thổ thần châu, một đỉnh núi cao nguy nga nhát. Có một pho tượng thần nhân kim giáp, hai tay chống kiếm, đeo mặt na, không thể nhìn rõ khuôn mặt của tòa thần linh này, hắn đứng ở bên cạnh một tấm bia đá nơi chóp núi, lại có lão nho sinh ngồi xếp bằng ngồi ở đỉnh chóp tắm bia đá, cực kỳ vô lễ.
Lão nhân bám đốt ngón tay trong tay áo, vỗ đùi,"Thiện quả là đại thiện!”
Thần nhân kim giáp nhếch khóe miệng.
Lão nhân đắc ý dào dạt, hỏi: "Đệ tử bế quan này của ta, như thế nào?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận