Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1563 - Cuộc Đời Không Phải Chuyện Trong Sách (3)



Chương 1563 - Cuộc Đời Không Phải Chuyện Trong Sách (3)




Nguyễn Tú nói: “Không có gì, hắn thích nhìn thì cứ để cho hắn nhìn đi, tròng mắt hắn đâu thuộc quyền quản lý của ta đâu.”
Tống lang trung không nhịn được mà cười lên.
Trong đội ngũ tùy hành lần này, bên cạnh ông ta có hai vị lão võ phu giang hồ, một vị là võ phu thuần túy lâm thời được điều ra từ quân ngũ Đại Ly, Kim Thân cảnh, nghe nói đại điệp tử Lục Ba Đình đã đi vào doanh trướng nguyên soái, mắng thẳng vào mặt vị chủ tướng chiến công hiển hách kia, đương nhiên, cũng đòi được người về.
Một vị có xuất thân là bang chủ đại môn phái giang hồ Đại Ly, cũng là thất cảnh.
Ba người khác nữa là một đội Niêm Can lang được lâm thời họp lại, trong đó có hai ông cháu, thiếu niên tên là Lý Mục Tì, là một vị thiên tài tu đạo tinh thông phù lục và trận pháp, hắn, phụ thân hắn và gia gia hắn cả nhà ba đời đều là Niêm Can lang của triều đình Đại Ly. Không lâu trước đó phụ thân hắn đã chết trong một trận chiến, cho nên trong chuyến đi xa xuôi nam lần này, đối với ông cháu hai người bọn họ mà nói thật ra thì là chuyện công, nhưng cũng bao gồm luôn chút ân oán trong đó.
Lần xuôi nam đến Thư Giản hồ lần này có hai chuyện, một việc là việc công quang minh chính đại, cũng không phải là việc nhỏ. Ông ta là lang trung Từ tế Thanh lại ti, là người có tiếng nói, ba người của Long Tuyền kiếm tông đều phải nghe lệnh ông ta, nghe theo sự chỉ đạo và mệnh lệnh của ông ta.
Chớm thu năm nay, Niêm Can lang Đại Ly đã nhiều năm không có thương vong đột nhiên chết mất hai người, một vị là tu sĩ Kim Đan đan ẩn thân ở nơi khác, âm thầm mang theo một vị đệ tử, thiếu niên này khá đặc biệt, chẳng những là Tiên Thiên kiếm phôi mà trên người còn có võ vận, đã thu hút sự chú ý của mấy vị thánh nhân miếu Quan Công ở châu đó.
Tình thế Đại Ly đang rất cấp bách cho nên ngay khi quốc sư đại nhân bên kia nghe được tin tức thì rất xem trọng.
Đại khái là một trận trả thù. Nhắc đến cũng thật là hoang đường, vị thiếu niên này chính là Niêm Can lang tìm được và chọn trúng trước, thích đến nổi ba người đã tìm ra hạt giống này thay phiên nhau ở lại, bồi dưỡng cảm tình với thiếu niên, cho đến khoảng bốn năm, kết quả là vị tu sĩ Kim Đan thâm tàng bất lộ kia chẳng biết từ đâu chui ra, giết mất hai người, sau đó xách thiếu niên kia theo chạy trốn, cứ chạy mãi về phía nam, trong lúc đó đã tránh được hai lần vây bắt và truy sát, vô cùng gian xảo, chiến lực cũng cao, thiếu niên đang trên đường chạy trốn kia lại càng lộ ra tư chất và tâm tính khiến cho lòng người ta cực kì rung động, cả hai lần đều ra sức giúp đỡ tu sĩ Kim Đan kia cực hữu dụng.
Cuối cùng trong tình báo của gián điệp Lục Ba đình có ghi, tu sĩ Kim Đan kia và thiếu niên trốn vào Thư Giản hồ rồi sau đó như cá về với biển, không thấy tâm hơi.
Đối với lần truy sát này, không đơn giản chỉ là vương triều Đại Ly mà thật ra tất cả các thế lực trên núi của Bảo Bình châu này đều không dám phạm sai lầm hay xem nhẹ đối thủ. Môn phái lão làng giàu kinh nghiệm chỉ cần có chút thực lực thì đều cố gắng dùng sức sư tử vồ thỏ, một trận thắng luôn, dùng hết sức mình để giải quyết chứ không phải là góp thêm lửa cho chiến trường, điều động từng tốp từng tốp người, đi chịu chết một cách vô ích, khiến cho đối phương lấy chiến nuôi chiến, cuối cùng nuôi hổ thành họa.
Đối phương là một vị lão tu sĩ Kim Đan sở trường chém giết, lại chiếm được lợi thế từ địa hình cho nên chiến lực của cả đoàn người Tống lang trung chắc chắn không chỉ chỉ có hai vị Kim Đan đơn giản như vậy, nếu như gộp chung lại một chỗ thì đại khái sẽ tương đương với một vị có chiến lực Nguyên Anh mạnh mẽ.
Điểm này chính là kết luận do Đổng Cốc và Từ Tiểu Kiều đã mấy lần bí mật thôi diễn mà có, coi như có thể tương đối an lòng.
Nếu không chỗ đại sư tỷ xảy ra chút sơ sót thì về tình về lý, hai vị đệ tử khai sơn của Long Tuyền kiếm tông là Đổng Cốc và Từ Tiểu Kiều cũng chẳng cần đợi ở Thần Tú sơn này.
Còn về một chuyện khác nữa mà chỉ có mình Tống lang trung biết, bí mật bên trong tương đối lớn.
Liên quan đến chuyện quy thuận của Thư Giản hồ, chuyện này ngay cả bản thân ông ta cũng chỉ là nghe lệnh mà làm.
Thậm chí vị đảo chủ nào đó đã âm thầm cắm rễ ở Thư Giản hồ tám chục năm nay cũng là quân cờ giống như vậy.
Lần này đi xa rời khỏi Đại Ly xuôi về phía nam, có một chuyện nhỏ làm cho Tống lang trung cảm thấy rất thú vị.
Đối với Lý Mục Tì mà nói, tất cả những gì được chứng kiến trên đường đi xuôi nam nhất là khi cưỡi xe ngựa đến Thạch Hào quốc, đều là những thứ mà hắn không thể lý giải được, thậm chí sâu trong lòng hắn còn oán trách kẻ cầm đầu gây họa kia, cũng là vương triều Đại Ly mà bản thân đang sống. Có lẽ trong lòng thiếu niên thầm nghĩ, nếu như thiết kỵ vương triều Đại Ly không xuôi nam, hoặc là có xuôi nam nhưng đừng đánh trận liên miên, không quá tàn nhẫn máu tanh, thì có lẽ sẽ không có nhiều lão bách tính trôi dạt khắp nơi như vậy. Trong trận tai họa binh đao này, những nam nam nữ nữ vốn dĩ thật thà an phận kia, đều đã biến thành người không giống người, quỷ không giống quỷ.
Mà gia gia của Lý Mục Tì là tu sĩ "trẻ tuổi" chín mươi tuổi thì lại thờ ơ với chuyện này, nhưng cũng không giải thích gì với cháu trai mình.
Nguyễn Tú hỏi: “Nghe nói đứa trẻ ở ngõ Nê Bình đang ở trong Thư Giản hồ?”



Bạn cần đăng nhập để bình luận