Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 961: Thương Tâm (1)

Chương 961: Thương Tâm (1)Chương 961: Thương Tâm (1)
Chương 961: Thương Tâm (1)
Biết rõ hai tên thanh niên đang "mắt đi mày lại", nhưng kiêu hùng đường cùng như lão nhân đội mũ cao lại chẳng hề để ý, hắn gian nan giơ tay lên, vươn ra một ngón gảy nhẹ mũi kiếm bén nhọn lộ ra nơi ngực, động tác anh hùng khí khái này khiến lão nhân liên tục nôn ra máu, chỉ là thần sắc vẫn thản nhiên: "Nếu ta không nhìn làm, hẳn là bội kiếm tên đệ nhất kiếm khách Trầm Hương quốc xuất trọng kim mua từ Phù Kê tông, vốn đã tính là nửa kiện pháp bảo, lần này ngốn sạch máu trong tim lão phu, xem ra bản lĩnh càng tiến một bước, chính thức trở thành pháp bảo.
Lão nhân đội mũ cao bật cười ha hả, quay đầu trông hướng thiếu niên áo bào vàng giẫm chân trên phi kiếm, vươn ra ba ngón tay, nói: "Tiểu tử, ngươi có tiền thật đấy. Thanh trường kiếm đeo sau lưng ngươi, tuy không biết vì sao từ đầu tới đuôi vẫn chưa từng ra khỏi vỏ, nhưng chắc cũng không phải pháp bảo bình thường, đúng không?”
Trần Bình An thờ ơ, không đáp nửa lời.
Lão nhân đội mũ cao thu hồi tàm nhìn. ngước lên trời cao. hít thở sâu một hơi, trên trời nổi gió, thổi cho hai tay áo nhếch nhác của lão nhân tung bay phần phật.
"Một đống vật phẩm trên thân ta, hai tên nhãi ranh các ngươi hủy đại đạo của ta, vậy thì đừng mơ lấy được tới tay!"
Lão nhân đột nhiên cất tiếng cười to: "Lần này ta chết cũng coi như là đáng, ngực găm trường kiếm, hai tay quấn đai lưng và Phược Yêu tác, lại thêm Ngũ Nhạc quan trên đỉnh đầu, bồ đoàn dưới mông, được năm kiện pháp bảo này tuẫn táng cùng, Nguyên Anh địa tiên còn không được như thế! Nếu lại thêm ba thanh bản mạng phi kiếm, tiên nhân đỉnh phong thượng ngũ cảnh cũng chỉ đến thế là cùng?
Thân mình lão nhân bắt đầu hủ hóa, từng chút tro tàn rì rào rơi ra từ trong người, chỉ riêng vùng đan điền lại tỏa ra một đốm sáng gai mắt, kích xạ khắp bốn phương tám hướng.
Gần như đồng thời, Mùng Một, Mười Lăm và Mạch Mang lập tức dồn dập triệt thoái, rời xa vị tu sĩ Long Môn cảnh sắp tự bạo đan điền kia.
Trường kiếm Si Tâm đang cắn nuốt no say tinh huyết lão giả cũng bị Trần Bình An dùng thuật ngự kiếm rút ra khỏi ngực. Chỉ là trước khi rút ra không quên hung hăng giảo mạnh, hoàn toàn chọc nát ngực lão nhân, hiển nhiên hắn rất rõ ràng, dù có phải chịu phong hiểm trường kiếm bị nỗ nát, Trần Bình An cũng phải đảm bảo lão nhân tất chết không nghi ngờ.
Lão nhân cúi mặt, theo đai lưng ngũ sắc cực quan trọng đối với Lục Đài rời khỏi cánh tay, lão nhân đội mũ cao lập tức cảm thấy khắp người nhẹ nhõm, không còn chịu cảnh ròng mắc bãi cạn bị tôm đùa, lão nhân nheo mắt lại, chỉ chờ Phược Yêu tác trói nơi cánh tay còn lại cũng bị thiếu niên áo vàng lấy đi. Nhưng lão nhân chợt ngây ra như gà gỗ.
Chiếc Phược Yêu tác màu vàng phẩm tướng cực cao kia chẳng những không rời đi, ngược lại càng trói chặt cánh tay hắn, rõ ràng là muốn làm vật tuẫn táng theo hắn.
Mãi đến giờ phút này, lão nhân tính hết mọi khả năng, song vẫn bị bó tay bó chân, cuối cùng mới triệt để bạo phát ra mặt âm ám thô bạo đè nén nơi đáy lòng, cùng với tia khủng hoảng ẩn sâu trong nội tâm.
Cảm giác hoảng sợ bất an không sao kìm được, chẳng khác gì năm đó bị thanh niên Kim Đan Thái Bình sơn đuổi giết.
Cái gì mà Nguyên Anh Địa tiên dày mặt vô sỉ bảo giá hộ tống, khiến lão nhân luyện chiêu cho Kim Đan Thái Bình sơn, tự nhiên đều là lão giả đội mũ cao nói bậy nói bạ.
Đúng là hắn cố tình tỏ vẻ muốn khẳng khái chịu chết, ý đồ đợi sau khi Phược Yêu tác và đai lưng buông ra liền có thể phân đi một tia âm thần tinh túy, buông tha nhục thân và tu vị, triệt để đi xa, tuy tổn thương đến đại đạo căn bản, nhưng ít ra cũng hơn mắt mạng. Sau này tới chốn thị tỉnh tìm một hạt giống tu đạo, dùng ngôn ngữ mê hoặc, thuận miệng đan dệt ra một cố sự thê thảm tráng liệt, sau đó cần thận giúp nó tu hành rồi rình cơ hội đoạt xá là được.
Không quản, không cố được quá nhiều nữa rồi!
Dù cho trên cánh tay còn quấn lấy Phược Yêu tác, nhưng nếu không kim thiền thoát xác lúc này thì thật chỉ có nước bó tay chờ chết.
Đan thất khí hải của lão nhân đội mũ cao đồng loạt nổ tung, bồ đoàn triệt để hủy hoại, Ngũ Nhạc quan bị hất tung, bay về phía sau người thiếu niên áo bào vàng.
Nhất thời, trên trời gió táp thổi loạn, bốn phương tám hướng rít gào, linh khí đột nhiên nứt vụn, như tráng hán đánh sắt trong lò, tinh hỏa bắn tung.
Do Lục Đài là Luyện Khí sĩ, tình cảnh này khiến hắn càng thêm khó chịu, dù cho đã cách xa năm mươi trượng song vẫn phải lui ra thêm nữa. Đối mặt tình thế nghiêm trọng, Lục Đài kiệt lực truyền âm cho Trần Bình An, dặn hắn chọn một nơi có thể bảo đảm bản thân an toàn, lấy đây làm cơ hội tôi luyện thể phách thần hồn võ phu, rất có ích lợi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận