Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1758 - Qua Cầu (2)



Chương 1758 - Qua Cầu (2)




Vó ngựa của ba người đã nhẹ nhàng đạp lên vùng đất mênh mông ấm áp mùa xuân hoa nở.
Lúc này, Mã Đốc Nghi đặt chiếc gương đồng xuống, quay đầu nhìn Trần Bình An đã đóng sổ sách lại, hỏi: "Trần tiên sinh, chúng ta có thể quay lại hồ Thư Giản trước khi vào thu không?"
Trần Bình An gật đầu và nói: "Chắc cũng được đấy."
Mã Đốc Nghi duỗi người, vô tình đụng phải chiếc rương trúc lớn phía sau, cô nhanh chóng đưa tay ra đỡ lấy, bên trong chứa đầy bảo vật mua giá rẻ từ ba thành trì trước đó. Cho dù đã bọc vải mỏng và lót đệm bông, nhưng vẫn lo lắng sẽ bị đụng vỡ những món đồ yết ớt đó. Theo lão già vật âm chuyên kiểm nghiệm hàng hóa sống ở trong Lưu Ly các, phần lớn ở đây đều là bảo vật quý hiếm được các gia tộc giàu có trong nhân gian ưa chuộng. Trong thời buổi hỗn loạn, chúng không thể nào sánh bằng bạc thật vàng thật, nhưng một khi đến lúc hòa bình, thịnh vượng, ngay cả một lọ thức ăn cho chim nho nhỏ trong đó thôi cũng có thể có giá hai đến ba trăm lạng bạc. Nếu gặp một người có tiền mà yêu thích những thứ này thì cho dù có tăng gấp đôi cũng không phải là chuyện khó khăn gì.
Trên thực tế, những đồ vật này có thể được cất vào Chỉ xích vật của Trần tiên sinh, nhưng Mã Đốc Nghi lại thích mỗi lần dừng lại sẽ mở rương ra lật qua lật lại ngắm nghía, giống như chiếc gương đồng nhỏ kia, cô thích đến không nỡ rời tay, thích cầm lên xem cho thỏa thuê mắt mình, nên cũng phải tự mình chịu khổ, phải tự mình đeo theo rương trúc.
Tằng Dịch bây giờ đã là một tu sĩ Tứ cảnh thật sự rồi, trong khi khả năng lĩnh hội và tư chất của Mã Đốc Nghi đều tốt hơn, càng giống một vật âm Ngũ cảnh hơn.
Nhưng đối với gốc rễ thật sự của việc tu hành, Tằng Dịch lại tốt hơn, đây chính là tính quan trọng của nền tảng.
Một người không chê chậm, một người không chê nhanh, bây giờ Tằng Dịch và Mã Đốc Nghi ngày càng hòa hợp, còn có chút ăn ý nữa.
Trong khi ăn, Trần Bình An vẫn đang chậm rãi nhai như thường lệ, Tằng Dịch ngồi xổm ở một bên, ăn một miếng cơm lớn, thản nhiên hỏi: "Trần tiên sinh, cách đi quyền của ta thế nào rồi?"
Trần Bình An mỉm cười và nói: "Rất rời rạc."
Tằng Dịch than thở, vốn dĩ bản thân hắn cho rằng cách đi quyền sáu bước lục bộ của mình tạm không bàn đến có được thuận lợi như ý muốn hay không, nhưng nếu luyện tập cho quen thì có thể coi là khéo léo, không sai đi đâu được.
Mã Đốc Nghi đổ thêm dầu vào lửa nói: “Ngươi không phải là người có tư chất luyện võ, ngay cả một người ngoại đạo như ta cũng có thể nhìn thấy rõ ràng, tư thế đi quyền của ngươi trông rất trống rỗng và lỏng lẻo, không thể nào đăng đường nhập thất được đâu. Tằng Dịch, có phải ngươi cũng nghĩ như vậy không?"
Trần Bình An an ủi Tằng Dịch: "Nếu như võ học không phải chủ nghiệp của ngươi, chỉ tăng cường thể chất một chút, giúp ngươi căng cơ dưỡng cốt thì vậy là đủ rồi. Nếu không, sẽ sinh ra được chân khí, va chạm với linh khí trong khí phủ thì ngược lại sẽ không hay đâu.”
Tằng Dịch bực bội nói: "Hoặc là không học được gì, hoặc là học mọi thứ từ từ. Trần tiên sinh, ngài đúng là không hề nôn nóng chút nào cả."
Trần Bình An buồn cười nói: "Nếu nôn nóng có ích, ta cũng sẽ nôn nóng theo ngươi."
Mã Đốc Nghi kìm nén cơn giận, đang định nói chuyện.
Trần Bình An đã giơ tay: "Im đi, đừng tiếp tục lấy chuyện tu hành của Tằng Dịch ra đùa giỡn nữa. Ngoài ra, về chuyện thế đi quyền của Tằng Dịch, ngươi có thể nhìn ra được mới lạ đấy, đó là do một tiền bối tùy tiện nhận xét như thế, có cho ngươi mượn dùng chưa đấy?"
Mã Đốc Nghi nheo đôi mắt như nước mùa thu mỉm cười, không nói gì, ngầm thừa nhận.
Ba người bọn họ tiếp tục tiến về phía trước, đi dọc theo biên giới của Thạch Hào quốc.
Đến một môn phái tiên gia ở phía bắc tên là Cốt Lạc sơn, những ngọn núi xanh trải dài, phong cảnh tuyệt đẹp, linh khí cũng khá dồi dào, khiến hai vị tu sĩ là Mã Đốc Nghi và Tằng Dịch sau khi bước vào địa giới đó đều cảm thấy thoải mái và vui vẻ, không khỏi hít thở thêm vài hơi nữa.
Ở rất nhiều nơi mà linh khí cằn cỗi, người dân có thể cả đời cũng sẽ không gặp được một vị tu sĩ, thậm chí vì lý do này mà thương nhân hối hả tìm kiếm lợi nhuận, tu sĩ đi khắp nhân gian, cũng sẽ vô thức tránh xa những nơi linh lực mỏng manh và gần như không có này. Suy cho cùng thì chuyện tu đạo, có quá nhiều thứ phải chú ý, tốn rất nhiều thời gian và công sức, nhất là đối với tu sĩ hạ ngũ cảnh và các thần tiên Trung ngũ cảnh dưới địa tiên, để thời gian quý báu lãng phí vào một nơi mà phóng tầm mắt ra trong ngàn dặm không hề có linh khí thì bản thân nó đã là một sự lãng phí rồi.
Trước đây liên tục xảy ra chiến tranh lạc loạn, tai họa đã lan đến núi của Thạch Hào quốc, sau này không hiểu vì sao mà nhiều ngọn đồi nhỏ tụ tập lại với nhau, ngầm lấy Cốt Lạc sơn làm thủ lĩnh. Cốt Lạc sơn chiếm diện tích khá lớn, trước đó lại đi theo con đường của một nhánh tiên gia đơn truyền, thuộc loại gia nghiệp lớn, người thì lại ít ỏi, cho nên rất nhiều đỉnh núi của Cốt Lạc sơn đã được chia ra, để các môn phái tu sĩ cấp thấp trước đó đến nương nhờ ỷ lại vào Thạch Hào quốc tới thuê lại.
Chỉ trong hai năm ngắn ngủi, Cốt Lạc sơn đã có được tiếng tăm không tầm thường.
Nghe nói ở đây đã mở rất nhiều cửa tiệm tiên gia, đây cũng là lý do của chuyến đi lần này của Trần Bình An. Vì đã đi ngang qua nên hắn bảo Tằng Dịch và Mã Đốc Nghi đem mấy chục món linh khí linh tinh nhặt được xem có bán được giá tốt hay không. Tất cả tiền thần tiên đều sẽ thuộc về bọn họ, còn về việc sau này "phân chia chiến lợi phẩm" như thế nào, Trần Bình An không quan tâm, để mặc cho Tằng Dịch và Mã Đốc Nghi tự mình bàn bạc. Tuy nhiên, hắn đoán rằng dù thế nào đi nữa Tằng Dịch cũng sẽ chịu tổn thất lớn, Mã Đốc Nghi vốn tính toán khôn ngoan vô cùng, cho dù có ba Tằng Dịch cũng không thể là đối thủ của cô ta.
Trần Bình An nghĩ rằng sau này, một ngày nào đó khi hắn mở cửa tiệm và kinh doanh thì Mã Đốc Nghi sẽ là một trợ thủ đắc lực.



Bạn cần đăng nhập để bình luận