Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1379 - Một Bát Canh Gà Không Biết (2)



Chương 1379 - Một Bát Canh Gà Không Biết (2)




Liễu Thanh Phong dọc theo đường đi bị thư đồng oán thán không thôi, Liễu Thanh Phong cũng không cãi lại, càng không lấy thân phận ép hắn. Hai người cả người ướt sũng, ngồi xe trâu đến phụ cận Sư Tử Viên, thư đồng qua dốc đá và cây cổ thụ, nhìn thấy đường nét Sư Tử Viên đã quá quen thuộc, lập tức không còn chút oán khí, thiếu niên từ nhỏ đã ở bên này lớn lên, tương đối thích cô nàng Triệu Nha thanh mai trúc mã...
Bối phận chữ Thanh, lão thị lang Liễu Kính Đình có năm người con, từ lớn đến nhỏ, vừa vặn là “Phong Nhã Sơn Thanh Úc” .
Thay một bộ quần áo sạch sẽ, Liễu Thanh Phong đến thẳng thư phòng đệ đệ, thư đồng nói lão gia đã chờ ở bên kia.
Cha con ba người ngồi vào chỗ của mình.
Liễu Kính Đình sau khi thấy Liễu Thanh Phong, như trút được gánh nặng, phần tâm thần thả lỏng này, không ít hơn so với tận mắt nhìn thấy yêu vật bị bắt lấy.
Có thể mọi người đều không thể tưởng tượng được, bất luận là Trần Bình An Liễu Bá Kỳ các tiên sư tới từ nơi khác, thậm chí bao gồm cả tuyệt đại đa số mọi người của Sư Tử Viên, đều không hiểu rõ một chuyện, xương sống về mặt nghĩa thật sự của Sư Tử Viên, là Liễu Thanh Phong quan phẩm không cao, tài danh thường thường, chứ không phải Liễu Kính Đình thân là gia chủ. Liễu Bá Kỳ lúc trước từng rình coi ba người uống rượu, sức chú ý bị Liễu Thanh Sơn hấp dẫn nhiều hơn, nhưng vẫn chưa thể hiểu ra tư vị buổi rượu đó. Chỉ là loại chuyển biến trên tâm tính riêng của cha con ba người này tuần tự từng bước, nước chảy thành sông, không phải Liễu Thanh Phong cố ý làm. Trưởng tử Liễu Thanh Phong cực kỳ thực tế, tôn sùng công lao sự nghiệp, rất sớm đã đảm nhiệm nhân vật tương tự khách khanh, phụ tá của Liễu Kính Đình, bởi vì Liễu Thanh Sơn trừ hai chuyện du lịch cùng khoa cử, đều ở lại Sư Tử Viên dốc lòng học vấn, Liễu Thanh Phong thì không, trong lúc Liễu Kính Đình ở kinh thành làm quan, trưởng tử này của ông luôn ở phủ đệ kinh thành đi theo bên cạnh, cho nên tham gia chính vụ Liễu lão thị lang sớm hơn xa xa so với Liễu Thanh Sơn, càng thêm quen thuộc triều đình Thanh Loan quốc gió cuộn mây vần.
Liễu Thanh Phong cười nói: “Thư phụ thân gửi đến huyện nha, con đã đọc kỹ.”
Liễu Thanh Sơn phát hiện huynh trưởng cười nhìn về phía mình, nhất thời có chút co quắp bất an.
Liễu Thanh Phong bỗng nhiên cười phá lên.
Sắc mặt Liễu Thanh Sơn ửng đỏ, “Đại ca!”
Liễu Kính Đình cảm khái: “Chuyện Liễu thụ nương nương, nếu như sớm nghe lời của con, sớm công bằng nói chuyện với bà ta, nói không chừng không cần quan hệ cứng ngắc giống hôm nay.”
Liễu Thanh Phong an ủi: “Phụ thân, làm người cũng tốt, thần chỉ nhận hương khói cũng thế, chuyện tâm tính, xét đến cùng là gốc rễ còn đó, thật ra không phải bên chúng ta nói hai ba câu, nói một phen lời tâm huyết, thì có thể thay đổi trận biến cố Sư Tử Viên này, may mà Liễu thụ nương nương và Sư Tử Viên Liễu thị chúng ta cùng chung vinh nhục, lần tai họa này, coi như là cảnh cáo đối với bà ta, bởi họa được phúc, cái này phải quy công cho vị Trần công tử tâm địa hiệp nghĩa kia, cùng với vị nữ quan Thanh Sơn quen kia ... Họ Liễu, tên là gì nhỉ?”
Liễu Thanh Sơn thẹn quá hóa giận nói: “Liễu Bá Kỳ! Đại ca đã xong chưa?!”
Liễu Thanh Phong thu liễm ý cười, nghiêm túc hỏi: “Đệ thật lòng thích người ta hay không?”
Liễu Thanh Sơn có chút thẹn thùng, nhìn xung quanh.
Liễu Kính Đình do dự một phen, bất đắc dĩ nói: “Vị nữ quan kia chung quy là người tu đạo trên núi, chỉ nói chuyện Sư Tử Viên, chúng ta cảm kích như thế nào cũng không đủ, nhưng đề cập đến việc lớn cả đời của đệ đệ đứa em trai này, ài, rối như tơ vò.”
Làm lão thị lang Lễ bộ Thanh Loan quốc, không xa lạ với tiên gia lãnh thổ một nước hoặc là tiên sư qua đường, hơn nữa Đường thị hoàng đế trước giờ cường thế, cho nên làm thị lang như ông, đối mặt gia phả tiên sư và sơn trạch dã tu, lưng vẫn tương đối cứng.
Chỉ là thanh quan khó xử việc nhà.
Liễu Thanh Phong ánh mắt ra hiệu phụ thân trong lòng hắn hiểu cả, nói với Liễu Thanh Sơn: “Thanh Sơn, ta tin tưởng đệ, thích thật lòng thích người ta, dung mạo, thân thế, phẩm hạnh, những thứ này đệ đều đã tự mình suy xét cẩn thận, ta cũng tin tưởng ánh mắt của đệ, kẻ làm huynh trưởng như ta không đến nói những thứ này, lại càng sẽ không khoa tay múa chân đối với hai người. Vậy chúng ta liền giả định vị nữ quan tiên sư châu khác tên là Liễu Bá Kỳ kia, kế tiếp có khả năng gả vào Sư Tử Viên chúng ta, trở thành thê tử cưới hỏi đàng hoàng của Thanh Sơn hay không. Như vậy chúng ta cần suy xét hai việc, thứ nhất, Liễu Bá Kỳ là một người tu đạo, cho nên chúng ta không quá nghiêm khắc chuyện cô ấy xử lý chuyện củi gạo dầu muối thế nào, chỉ là cô ấy có nguyện ý tu hành ở Sư Tử Viên hay không, thật lòng lấy lễ vợ chồng, đối đãi Thanh Sơn, hay là ở chung lâu, sẽ tự cao tiên sư trên núi, mọi chuyện vượt lên trên Liễu Thanh Sơn, thậm chí sẽ nhúng tay việc nhà Sư Tử Viên?”
“Thứ hai, Thanh Sơn, cô ấy có từng nói gì đề cập hay ám chỉ đệ theo cô ấy cùng nhau tu hành tiên pháp hay không? Muốn đệ bỏ toàn bộ sách thánh hiền, rời khỏi Sư Tử Viên, xuất thế lên núi?”
“Tình yêu nam nữ thế gian, ngay từ đầu phần nhiều là khiến người ta cảm thấy khắp nơi tốt đẹp, mọi chuyện động lòng người, tựa như tòa Sư Tử Viên này, xây dựng ở giữa non xanh nước biếc, như thế ngoại đào nguyên, nhiều đời tôn sùng vị thổ địa Liễu thụ nương nương kia, chuyện tới trước mắt lại là như thế nào? Nếu không phải Liễu thụ nương nương thật sự không thể chuyển ổ, chỉ sợ bà ta đã sớm bỏ Sư Tử Viên, xa xa lánh nạn mà đi. Liễu thị bảy thế hệ kết thiện duyên cùng tình hương khói, kết quả là ở từ đường, trước mặt nhiều bài vị tổ tông như vậy, những lời đó của Liễu thụ nương nương, không phải vẫn tổn thương người ta đến cực điểm? Cho nên, Thanh Sơn, ta không phải muốn đệ không ở bên Liễu Bá Kỳ kia, chỉ là hy vọng đệ hiểu, trên núi dưới núi, là hai loại thế đạo, thư hương môn đệ cùng người tu đạo, lại là hai loại thế thái nhân tình, nhập gia tùy tục, sau khi thành thân, là Liễu Bá Kỳ nhân nhượng đệ, hay là Liễu Thanh Sơn đệ thuận theo cô ấy? Có từng nghĩ, nếu từng nghĩ tới rồi thì đã hiểu rõ hay chưa?



Bạn cần đăng nhập để bình luận