Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 948: Ra Quyên (1)

Chương 948: Ra Quyên (1)Chương 948: Ra Quyên (1)
Chương 948: Ra Quyên (1)
Bên trong lầu chính Phi Ưng bảo, hơn mười vị nhân vật trụ cột Hoàn thị, mỗi người sắc mặt xanh mét, tâm như tro tàn.
Bảo chủ Hoàn Dương như thế nào cũng không thể tưởng được, vị Thái Bình Sơn tiên sử mà mình nhờ bằng hữu thế giao dùng số tiền lớn mời đến, thế mới là chân chính đầu sỏ gây nên tai họa.
Bốn phía góc đại đường, có đặt bốn chậu than, những nhánh cây tùng bách bên trong đã bị đốt cháy hầu như không còn gì, trước đó, vị tiên sư kia nói tầng lầu chính này là địa điểm mắu chốt tai hoạ yêu ma mơ ước đã lâu, cho nên phải triệu tập mọi người, tụ lại nơi đây, sau đó hắn lại lấy phương pháp đình liệu, phụ trợ thêm phù lục độc môn Thái Bình Sơn, bày trận khư uế, như vậy tà ma ngoại đạo bụng dạ khó lường sẽ không có cơ hội thừa dịp ra tay.
Còn nói chỉ có đảm bảo lầu chính an toàn, hắn mới có thể một mình xuất môn, trảm yêu trừ ma, thay trời hành đạo.
Phi Ưng bảo đương nhiên không có dị nghị gì khác.
Bên ngoài mây đen áp đỉnh. làm cho người ta nôn nao buồn nôn, rõ ràng là gặp gỡ yêu ma quấy phá hàng thật giá thật, bọn họ Phi Ưng bảo một đám giang hồ mãng phu, vì tồn vong của gia tộc, cầm đao đi đối địch, cho dù là đón nhận mấy tòa ma đạo kiêu hùng của Trằm Hương quốc kia, tự nhiên nghĩa bát dung từ, chết thì chết thôi. Còn muốn bọn họ giao thủ với vật âm quỷ mị, thật sự là mới nghĩ đến thôi mà da đầu đã phát tê, không nhịn được kinh hồn táng đảm, một thân dương khí sẽ càng yếu đi vài phần. Hoàn Dương lúc trước cũng không phải là hoàn toàn tín nhiệm vị Thái Bình Sơn tiên sử này, cho dù người này tiên phong đạo cốt, coi như trích tiên không xuất thế, hơn nữa là hảo hữu thế giao chỉ điểm bắc cầu, Hoàn Dương vẫn như cũ không dám khinh thường, đây là tâm tính mà giang hồ hào môn buộc phải có, cho nên khi người nọ ở phố lớn ngõ nhỏ dẫn ngựa dạo chơi, đặc biệt cố tình để cho lão quản sự Hà Nhai lấy danh nghĩa dẫn đường, đi theo bên cạnh đoạn đường, khi đó tùng bách điểm hỏa, mùi thơm ngát xông vào mũi, xác thực xác thực lộ ra luồng Hạo Nhiên Chính Khi.
Hà Nhai tuy cơ duyên xảo hợp, thô thông Đạo pháp, không coi là người trong ngành, nhưng năm xưa đi theo Hoàn lão gia tử vào Nam ra Bắc, cũng coi như một người từng trải kiến thức rộng rãi, xác định thủ đoạn của kia tiên sư kia là con đường tiên gia chính đại quang minh, Phi Ưng bảo vốn là cùng đường, lúc này mới hoàn toàn được uống một viên thuốc an thần.
Cho nên nửa canh giờ trước, vị tiên sư áo trắng, một tay cầm phát trần, một tay cuốn tay áo đề bút, ở phía trên đại trụ cây lim đại đường viết một vài bức đan thư phù lục, nước chảy mây trôi, cảnh đẹp ý vui.
Hà Nhai đảm nhiệm tiên sinh dạy học Phi Ưng bảo, thậm chí còn luôn đứng kế bên bầu bạn, chủ động cầm hộp chu sa ướt át đỏ tươi cho tiên sư.
Lúc này lão phu tử Hà Nhai ngồi liệt ở một cái ghế, trợn trừng đôi mắt, hốc mắt che kín tờ máu, gắt gao nhìn chằm chằm vị nam tử áo trắng đứng giữa Hoàn Dương và phu nhân, hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn.
Hắn đã là lão nhân lớn tuổi như vậy, sớm xem nhẹ thế sự, lại không con nối dòng, sống lâu hơn một ngày chính là lão thiên gia pháp ngoại khai ân, chết có gì đáng sợ? Nhưng mà Hà Nhai không thể tưởng tượng sau khi mình chết, còn mặt mũi nào đi đối mặt với liệt tố liệt tông Hoàn thị.
Trong đại đường có tư cách ngồi xuống, phần nhiều là lão nhân họ Hoàn Phi Ưng bảo, đã nhiều tuổi cộng thêm trận chém giết năm đó nơi ngõ nhỏ, phần lớn bị thương thế tích tụ khó chữa, khí huyết suy kiệt, sau khi hít phải sương khói tùng bách do những chậu than đình liệu này sinh ra, một đám sắc mặt ô thanh, tứ chỉ run rấy, chỉ sợ không cần nam tử áo trắng còn chưa động thủ đã tự động tắt thở bỏ mình.
Mà những đệ tử trẻ tuổi không có ghé ngồi, đứng ở phía sau tiền bối các phòng, bọn họ thường thường võ nghệ không cao, một đám ngã liệt ở trên đất, những mầm mống tu vi khá hơn, còn có thể ngồi xếp bằng, ngồi xuống vận khí, tận lực để cho mình giữ được thanh tỉnh. Nam tử áo trắng thân hình cao lớn vẫn cầm chuôi phát trần tuyết trắng trong tay, chỉ là một bàn tay nhẹ nhàng đè lại đầu vai bảo chủ Hoàn Dương, cười nói: "Hoàn bảo chủ không cần tự trách, cảm thấy mình dẫn sói vào nhà, ta tính kế Phi Ưng bảo như thế chỉ là muốn tiết kiệm chút khí lực, thật sự muốn chém giết, các ngươi bang võ lâm hảo hán này vẫn là khó thoát khỏi cái chết, mấy chục năm dốc lòng gầy dựng, có tâm hơn vô tâm, vẫn là trên núi hơn dưới núi, các ngươi không chết ai chết?"
VỊ phu nhân bên cạnh Hoàn Dương, nàng thân hình run run, trên đại đường, duy chỉ có của nàng sắc mặt không khác thường, hẳn là vẫn chưa bị sương khói đình liệu gây độc hại, nhưng mà nàng sớm sợ tới mức thát hồn lạc phách, dù sao nàng chỉ là cô gái sinh trưởng ở địa phương Phi Ưng bảo, lại thích tính không thích động, trừ ngẫu nhiên vài lần du xuân du thu, đời này còn không ởi ra khỏi Phi Ưng bảo trăm dặm, nơi nào chống đỡ lại loại phong ba này?
Nam tử cao lớn nâng tay lên từ đầu vai Hoàn Dương, nhéo nhéo hai má phụ nhân, động tác mềm mỏng, tràn ngập yêu thương.
Không phải là loại ánh mắt dâm tà nam tử mơ ước sắc đẹp, mà là một vị thợ thủ công, đang nhìn ngắm một tác phẩm đắc ý nhất đời mình.
Hắn lưu luyến thu tay lại, cười nói: "May mắn tràng giao thủ khó hiểu không có hại tới Phi Ưng bảo chúng ta, một khi bị người để tâm khui ra mưu đồ này, bọn ta sẽ có thể vốn gốc cũng không còn. Thật ra dưa theo kế hoạch trước đó, các ngươi còn có thể hưởng thụ thêm nửa năm thái bình, nhưng mà sư tôn nhà ta thật sự là sợ đám tu sĩ đồng đạo đánh sống đánh chết, lỡ như để thu hút sự chú ý của Phù Kê tông, như thế nào cho phải? Cho nên ta vừa nhận được mật tín, liền lập tức chạy đến."
Trên đại đường, không ai có thể mở miệng nói chuyện, cho nên vị tiên sư này cảm thấy hơi nhạt nhẽo, không người cổ động, ít nhiều có phần không được hoàn mỹ.
Nam tử cao lớn nhìn phía mọi người đang ngồi, châm chọc nói: "Các ngươi không phải mang tâm lý cầu may, cảm thấy lão đạo sĩ cùng tiểu đạo sĩ kia có thể cứu các ngươi? Khuyên các ngươi hãy thôi hy vọng, một tán tu ngũ cảnh, ta chưa một tát vỗ chết hắn, coi như hắn vận khí tốt rồi. Sở dĩ lưu lại hắn chưa động tới, đơn giản là chút khí huyết linh khí của thầy trò hai người này còn có chút tác dụng dệt hoa trên gắm."
Hắn có chút hối hận, biết sớm như vậy, lúc nãy đã không để quá nhiều bí dược vào những nhánh cây tùng bách kia, cả phòng câm điếc, ngay cả câu chửi rủa đều không có, càng miễn bàn dập đầu cầu xin tha thứ, thật sự là rất không thú vị. Thừa dịp sư tôn chưa ra tay, hơn nữa đại cục đã định, hắn liền muốn làm chút việc vui, nhìn quanh bốn phía, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở một trên người một phụ nhân vận khí chống đỡ dược, trước đó thật đúng là không nhận ra, cô gái yếu mềm này lại là vị võ phu tứ cảnh thâm tàng bát lộ, cô gái này có võ đạo tu vi không dễ có được.
Hắn chậm rãi đi tới phía trước, ngồi xổm người xuống, nắm cằm của nàng, phụ nhân sắc mặt kiên nghị, ánh mắt sắc nhọn.
ebookshop.vn - truyện dịch giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận