Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1651 - Lòng Người Giống Như Nước Chảy Chỗ Thấp (8)



Chương 1651 - Lòng Người Giống Như Nước Chảy Chỗ Thấp (8)




Tầm mắt Thôi Đông Sơn dời khỏi bàn cờ, liếc mắt nhìn đảo Cung Liễu mơ hồ trên bức tranh: "Lưu Lão Thành ơi Lưu Lão Thành, cứ như vậy, Tuân Uyên tổng cộng mới nói được mấy câu? Mấy từ? Cuối cùng Ngọc Khuê Tông vớt được bao nhiêu lợi ích?”
Thôi Đông Sơn vỗ bàn cờ, bốn quân cờ bay cao rồi lại nhẹ nhàng hạ xuống.
Thôi Đông Sơn chậc chậc nói: "Người tu đạo, tu tâm vô dụng?”
Thôi Đông Sơn vung tay áo lên, bốn quân cờ tung bay ngang ra ngoài, giận dữ nói: "Mẹ nó, tính cả lão vương bát đản trong đó, tất cả các ngươi nhanh chóng đi thắp hương dập đầu, đừng để tiên sinh nhà ta vượt qua tâm kiếp lần này, nếu không các ngươi một người cũng chạy không thoát! Thư Giản Hồ, Chính Dương Sơn, Thanh Phong Thành, Chân Vũ Sơn, Đồng Diệp Tông, Ngọc Khuê Tông, Đại Ly Tống thị, Bạch Ngọc Kinh..."
Giọng nói của Thôi Đông Sơn càng lúc càng thấp, cuối cùng thần sắc đờ đẫn hồi lâu, bất thình lình kêu rên: "Lão vương bát đản nói đúng a, tiên sinh nhà ta quả thật nhiều gian nan khổ cực.”
————
Sau đó Tuân Uyên lặng lẽ rời khỏi Thư Giản Hồ, trực tiếp đi trên biển, chứ không đi Lão Long Thành ở cực nam, cưỡi gió vượt biển trở về Đồng Diệp Châu.
Lưu Chí Mậu và đạo chủ đảo Lạp Túc cùng thăm hỏi đảo Cung Liễu.
Hai người đều dừng trên mặt hồ cách đảo ngàn trượng.
Lưu Lão Thành chỉ gặp người sau, để cho người trước cút đi.
Bên trong tòa nhà cao tầng thành Trì Thuỷ, Thôi Đông Sơn nhìn thấy cười ha hả, lăn lộn trên nền đất.
Sau khi cười vui vẻ xong, Thôi Đông Sơn lại mặt ủ mày chau, nằm sấp trên mặt đất dùng tư thế bơi, "bò" đến bên cạnh lôi trì màu vàng kim, thở vắn than dài, thật sự là mua dây buộc mình.
Dù sao cũng phải tìm chút vui vẻ để giải sầu phải không.
Thôi Đông Sơn ngồi dậy, ném quân cờ lên bàn cờ, đóng quan tài kết luận, tính toán người tiên sinh nhà mình gặp phải, ban đầu có bao nhiêu ấn tượng tốt đối với hắn.
Tề Tĩnh Xuân. Thôi Đông Sơn ném mười quân cờ vào bàn cờ, sau đó trợn trắng mắt nói: "Chỉ ngươi có mắt nhìn, được rồi chứ.”
Sau đó vẫy tay áo đẩy quân cờ ra khỏi bàn cờ.
Kiếm Linh. Thôi Đông Sơn một viên cũng không ném, lại khinh khỉnh, nói thầm: "Vẫn là Tề Tĩnh Xuân ngươi lợi hại, được rồi phải không?”
Lúc này mới mất sáu viên.
Lại đem quân cờ phất ra khỏi bàn cờ.
Dương lão đầu. Một viên.
A Lương. Năm viên.
Thôi Đông Sơn suy nghĩ một chút: "Nếu đã đến trấn Hồng Chúc.”
Lại thêm lên bốn quân cờ.
Tả Hữu. Ba viên, nể mặt Tề Tĩnh Xuân, lại thêm ba viên.
Ngụy Tấn. Không.
Nguyễn Cung. Hai viên.
Thôi Đông Sơn gần như đều đặt tất cả những người Trần Bình An quen biết, ở trên bàn cờ tính toán một lần.
Cuối cùng Thôi Đông Sơn đột nhiên nổi trận lôi đình, nhớ tới đã bỏ sót tên gia hỏa đáng ghét nhất: "Lão tú tài không có lương tâm nhất, chính là người thích thiên vị nhất!”
Hai tay ông ta ôm lấy cả một hộp cờ, đổ ào ào trên bàn cờ.
Thôi Đông Sơn nhíu mày, thu hồi bức tranh sơn thủy kia, đem tất cả quân cờ thu lại vào lọ cờ, trầm giọng nói: "Vào.”
Chủ nhân của tòa nhà cao tầng này, vợ chồng Phạm thị thành chủ thành Trì Thuỷ, còn thêm đứa con trai ngốc Phạm Ngạn kia, lục tục đi vào trong phòng.
Phạm Ngạn cúi đầu khom lưng, nơm nớp lo sợ đi theo phía sau cha mẹ, trong phòng cũng không có ghế đẩu.
Thôi Đông Sơn đã ngồi, ba người bọn họ đứng nói chuyện cũng khó khăn, đành phải ngồi theo Thôi Đông Sơn ở xa xa, đương nhiên là tư thế ngồi quỳ gối.
Thôi Đông Sơn ngáp một cái.
Phạm thị của thành Trì Thuỷ trước kia là gián điệp hai mặt, bán ngược tình báo giữa Tống thị Đại Ly và vương triều Chu Huỳnh, về phần mỗi một phong tình báo thật hay giả, thành phần mỗi phần chiếm bao nhiêu, thì phải xem trùm gián điệp của Lục Ba Đình Đại Ly người vận hành Thư Giản Hồ nơi này, ra giá càng cao, thủ đoạn khống chế lòng người càng cao, hay là đám ngu xuẩn của vương triều Chu Huỳnh lợi hại hơn. Sự thật chứng minh, đảo chủ đảo Lạp Túc, người tình báo phụ trách mảng nàyđầu óc tốt hơn nhiều so với vương triều Chu Huỳnh. Cuối cùng Phạm thị thành Trì Thuỷ đã lựa chọn hoàn toàn đi nương nhờ vào kỵ binh Đại Ly.
Người đàn ông là thành chủ thành Trì Thuỷ không nói gì.
Ngược lại nghe nói chủ mẫu Phạm thị chỉ biết tiêu tiền và cưng chiều con trai kia, rủ rỉ nói một cách có trật tự về tình hình Thư Giản Hồ và tình hình quân biên phòng của vương triều Chu Huỳnh gần đây.
Thôi Đông Sơn mặt không chút thay đổi.
Vị nữ tử kia không dám có chút lơ là.
Bởi vì quốc sư Đại Ly trước khi đi có để lại một câu nói rất quan trọng, coi thiếu niên trên nóc nhà kia như Tả hữu thị lang của nha môn lục bộ Đại Ly.
Sau khi nữ tử cùng phu quân của mình bàn luận, rút ra một kết luận, người trên nóc nhà kia, ít nhất cũng chắc là một tu sĩ Địa tiên Đại Ly, hoặc là con trai trưởng cháu đích tôn của dòng họ quốc trụ nào đó.
Nữ tử liếc mắt nhìn phu quân bên cạnh.
Thành chủ thanh Trì Thuỷ vội vàng đứng lên, khom lưng đi đến bên cạnh tòa lôi trì màu vàng cổ quái huyền diệu kia, cúi đầu đưa tay, hai tay đưa ra một mật thư mà quốc sư Đại Ly giao cho Phạm thị, nhẹ giọng nói: "Quốc sư đại nhân đã dặn dò, nếu hôm nay công tử vẫn chưa đi ra khỏi tầng cao nhất, thì lấy ra phong thư này.”
Thôi Đông Sơn vẫy tay, bắt lấy mật thư, xé phong thư ra, tiện tay vứt đi, sau khi mở mật thư ra, sắc mặt âm trầm.
Một màn này khiến vợ chồng Phạm thị phải trố mắt.
Mật thư của quốc sư Đại Ly lại dám đối xử như thế?
Nếu vợ chồng hai người bọn họ có vinh hạnh này, đã sớm cung phụng nó như thánh chỉ rồi.
Thôi Đông Sơn cuộn bức mật thư kia lại, nắm chặt trong lòng bàn tay, chửi mát.
Nội dung trong thư là "Trước đây nói ngươi tính hay quên, nhất định sẽ không phục. Còn bây giờ thì sao?”
"Cái vòng tròn này là Thôi Đông Sơn ngươi tự vẽ, ta và ngươi có so đo trong chuyện này sao? Ta cuối cùng cùng nói với ngươi 'Vượt qua Lôi Trì, không giữ được quy củ', mới có thể chĩa mũi nhọn vào ngươi, như thế ngươi đã ra khỏi vòng tròn, giữ được quy củ, ta có thể làm gì? Là ngươi rúc vào sừng trâu, tự bó buộc mình mà không biết thôi, khác với Trần Bình An như thế nào? Trần Bình An không thoát ra được, ngươi làm đệ tử, đúng là không vô ích. Không phải người một nhà không vào cùng một cửa. Từ khi nào, ngươi đã lưu lạc đến cần một tòa lôi trì mới có thể giữ được quy củ?”
"Nếu đã đáng thương như vậy thì ta đưa cho ngươi lá thư này, ngươi ăn nó đi. Nếu ăn không đủ no, có thể mở miệng đòi Phạm thị đưa thêm.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận