Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1569 - Mùa Săn Thú, Gậy Ông Đập Lưng Ông (2)



Chương 1569 - Mùa Săn Thú, Gậy Ông Đập Lưng Ông (2)




Cả người thiếu niên ngửa ra sau, nghiêng đầu nhìn về nơi khác, cười ha ha nói: “Đại sư tỷ à, coi như ngươi có nói thêm vài câu lọt tai thì cũng không có tư cách làm khai khâm tiểu nương được đâu, khuôn mặt xấu quá, ngực còn nhỏ nữa, đáng thương ghê. Đối với những nữ tử có dung mạo thường thường như các ngươi mà nói, lấy một tấm gương bình thường ra cũng biến thành tấm kính chiếu yêu.
Điền Hồ Quân xấu hổ cười một tiếng, trong lòng nàng cũng không cảm thấy đây là chuyện xấu gì.
Trên một con đường mòn u tĩnh ở bến đò bên hồ xa xa kia, chỗ cây liễu úa vàng, có một người đàn ông trung niên đang ngồi cạnh gốc cây liễu nhìn về phía thuyền lâu của Thư Giản hồ nơi xa, hắn tháo hồ lô rượu xuống, nhấc lên rồi buông xuống, buông xuống rồi lại nhấc lên, nhưng vẫn mãi không uống.
...
Theo dân chúng địa phương Long Tuyền quận, họ càng lúc càng quen thuộc cái gọi là thần tiên trên núi, lại có người... hiểu được thì ra không phải tất cả lang trung trên đời này đều có thể chế tạo ra thứ thuốc khiến cho người ta không cảm nhận được chút cảm giác đau nào, có thể ngủ một cách bình yên trong cơn bệnh nặng, đặc biệt là khi có người không ngừng được thu vào Long Tuyền kiếm tông, có hai đứa bé con cái tù nhân của vương triều Lư thị còn một bước lên trời, trở thành tiểu thần tiên trên núi Thần Tú.
Cửa hàng Dương gia cũng càng lúc càng náo nhiệt, dì bảy cô tám đều mang theo con cái nhà mình đến cửa, đứa nào cũng cùng một kiểu đầu đinh, tìm đến hỏi chuyện tiểu thần tiên. Dương lão đầu tọa trấn ở hậu viện đương nhiên là người có hiềm nghi lớn nhất, từ chuyện này mà xém chút nữa khiến cho cửa hàng nhà họ Dương đóng cửa. Gia chủ đương nhiệm nhà họ Dương đời đời đều được truyền lại một câu tổ huấn, xém chút nữa áy náy đến nổi quỳ xuống dập đầu tạ tội với Dương lão đầu.
Đều là hàng xóm láng giềng ở sát bên, nếu không cũng là những gương mặt quen thuộc ở trên trấn, bảy đường tám nẻo thế nào cũng có dính chút quan hệ. Trong trấn nhỏ, họ Dương không được liệt vào bốn họ lớn, mười tộc lớn, chỉ là một nhà giàu có bình thường, cũng ngại đuổi mười hỏa kế trong tiệm đi, hơn nữa trừ phi họ nhẫn tâm làm ra chuyện hung ác, nếu không có đuổi cũng không đi.
Thật sự không thể được cho nên tiệm thuốc đành phải tìm người canh cửa, tận tình khuyên lơn thuyết phục rằng Dương lão đầu thật sự không phải là lão thần tiên gì cả, chỉ là một ông già giấu trong lòng mấy bài thuốc tổ truyền mà thôi.
Kiểu nói nhảm lừa người gạt quỷ này, càng nói lại càng làm cho người ta nghi ngờ, càng lúc càng cảm thấy Dương lão đầu kia biết nhả khói phun mây, là một vị cao nhân ẩn thế.
Mà hình như Dương lão đầu cũng không quá quan tâm đến chuyện này, cũng không để gia chủ Dương thị đóng cửa hàng mà ngược lại, ông bảo người của tiệm thuốc nói với bên ngoài rằng ông ta biết chút thuật xem tướng và sờ xương xem bói, nhưng mỗi lần bói cho con nít xem có tư chất trở thành thần tiên hay không thì cũng đều phải thu tiền, hơn nữa còn không rẻ, một đồng tiền Tuyết hoa.
Bách tính của tiểu trấn rất nghèo, cho dù là nhà đột nhiên có tiền, có nghĩ đến chuyện cho tộc nhân con cháu trong nhà lên núi cầu may thì cũng sẽ không đem tiền mình đưa cho người ta, có người đập nồi bán sắt, tích lũy đủ một ngàn lượng bạc, có người dựa vào hướng buôn bán đồ cổ tổ truyền mà bỗng nhiên giàu có khiến cho bằng hữu đến nhà vay tiền, cũng may có không ít người lựa chọn ngồi quan sát. Người mang tiền đi đến tiệm thuốc trong ngày đầu tiên không tính là quá nhiều, nếu như Dương lão đầu nói một tràng ngôn ngữ lừa thần dối tiên, những thứ này đều không quan trọng, điều quan trọng hơn chính là Dương lão đầy chỉ lắc đầu chứ không thèm vừa ý bất kỳ người nào.
Đợi đến sau khi ít người đến cửa hơn thì tiệm thuốc lại bắt đầu truyền ra tin tức rằng không nhận tiền Tuyết Hoa nữa, chỉ cần mua thuốc của nhà họ Dương là được, tất cả mọi người đều là hàng xóm, một đồng tiền Tuyết Hoa đúng là hơi đắt thật.
Kể từ đó, người đến cửa cũng chợt giảm đi.
Tiệm thuốc nhà họ Dương thèm tiền đến điên rồi.
Sau đó không ngừng có người đổi ý, đi đến cửa hàng nhà họ Dương đòi lại mớ tiền Tuyết Hoa kia, khóc lóc lăn lộn om sòm, không từ bất cứ thủ đoạn nào.
Cửa hàng cũng rất kiên quyết với chuyện này, không nhân nhượng chút nào, đừng nói là một đồng tiền Tuyết Hoa, một đồng tiền đồng cũng đừng có mơ mộng. Trên đời này, chuyện mua bán ngươi tình ta nguyện nào có lý nào lại trả lại? Thật sự xem cửa hàng nhà họ Dương là nơi từ thiện à?
Tất cả mọi người đều xô xát một hồi, kết quả là đột nhiên có một ngày, sau khi say rượu, một người có quan hệ thân thiết với cửa hàng nhà họ Dương nói mình dựa vào mối quan hệ muốn đòi một đồng tiền thần tiên kia về, hơn nữa tất cả người trong cửa hàng nhà họ Dương đều nói Dương lão đầu kia thật ra chính là một kẻ lừa đảo giả vờ làm thầy tướng số, đến cả tin đồn ban đầu cũng là lời nói do cửa hàng nhà họ Dương cố ý truyền ra, chính vì muốn kiếm tiền cho tiệm thuốc.
Vỡ tổ rồi.
Trong vòng một đêm, thanh danh cửa hàng nhà họ Dương xuống dốc không phanh, con cháu nhà họ Dương ai nấy cũng đều như con chuột chạy qua đường, oán trách không thôi, yêu cầu gia chủ nhà họ Dương bảo ông lão không có bản lĩnh dám giả thần giả quỷ trong tiệm thuốc cút ra khỏi tiệm.
Gia chủ nhà họ Dương nói đến sắp mòn mép, vất vả lắm mới trấn an được đám người trong gia tộc.
Từ sau chuyện đó, cuối cùng tiệm thuốc cũng được thanh tịnh.
Đoán chừng tiệm thuốc và Dương lão đầu nói muốn sờ xương xem tướng cũng đều chẳng ai quan tâm, không lấy tiền cũng không thèm xem nữa, trừ phi trả tiền lại còn tạm được.
Đến mức khi tiệm thuốc thay đổi hai tiểu điếm chạy việc, một người là thiếu nữ xuất thân từ ngõ Kỵ Long, một người là đứa trẻ đến từ ngõ Đào Diệp cũng không còn ai quan tâm nữa.



Bạn cần đăng nhập để bình luận