Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 868: Trần Bình An, Ngươi Hãy Nghe Ta \

Chương 868: Trần Bình An, Ngươi Hãy Nghe Ta \Chương 868: Trần Bình An, Ngươi Hãy Nghe Ta \
Chương 868: Trần Bình An, Ngươi Hãy Nghe Ta Nói (4) Trần Bình An uống đến mặt đỏ
bừng, nhưng mà đầu óc linh hoạt
tỉnh táo, tựa như không có men say, càng không có vẻ say rượu, nhưng mà rõ ràng hắn có thể cảm nhận được trạng thái lâng lâng của mình.
Uống rượu rồi thì sẽ muốn nhiều lời một chút.
Tựa như những cái nấc rượu, thật ra không bị nghẹn cái gì, nhưng đến cùng vẫn là bật ra rất nhanh.
Ngay từ đầu nam tử vùi đầu uống rượu, nếu không thì chính là nhìn phía ra bên ngoài cửa tiệm, thần du vạn dặm.
Mà phụ nhân tựa như thích nói chuyện phiếm cùng Trần Bình An, nói từ quê nhà Trần Bình An cho tới hai lần đi xa.
Trần Bình An nếu không có say, cũng chọn lựa chỉ có thể nói những người và việc đó.
Sau lại không biết như thế nào mà nói tới vị cô nương kia.
Trần Bình An hạ quyết tâm uống xong bón chén rượu lớn sẽ úp bát bỏ cuộc, yên lặng rót cho mình một chén rượu, vẫn là không nói gì chuyện đưa kiếm, chỉ nói mình có việc phải rời khỏi quê nhà, đến Đảo huyền sơn, vừa vặn có quen biết một cô nương, nhà của nàng ở Kiếm Khí Trường Thành bên kia, sau đó hai người gặp nhau một lần, chỉ đơn giản như vậy.
Phụ nhân mỉm cười nói: "Vậy ngươi đã đi một đoạn đường thực xa a?" Trần Bình An bưng bát, suy nghĩ, lắc đầu nói: "Không xa a, cứ nghĩ mỗi một bước đi sẽ tới gần đây hơn một chút thì không còn cảm thấy xa nữa."
Nam tử cười lạnh nói: "Ngươi cùng vị cô nương kia quen biết bao lâu, qua lại chung đụng bao lâu? Cứ luôn mồm nói thích người ta? Có phải có phần hơi lỗ mãng hay không?”
Trần Bình An không biết phản bác như thế nào, chỉ là rầu rĩ không vui nói: "Thích ai, ta lại không quản được mình, ngươi cảm thấy lỗ mãng thì cứ cảm thấy như vậy, ta cũng không quản được ngươi."
Nam tử hừ lạnh một tiếng, nhắm chừng cũng bị những lời này của Trần Bình An làm tổn thương, máu chốt là thiếu niên còn nói rất thực chân thành.
Đồn đãi trên núi, không biết thiệt giả.
Uống Vong ưu tửu, càng thật tâm nhân.
Phụ nhân an ủi nói: "Sau đó bị cô nương cự tuyệt? Không cần nhụt chí a, ngươi có từng nghe qua, có một vài người, nhát định chỉ cần gặp nhau đã là đúng. Nếu còn có thể gặp lại, chính là tốt nhát."
Trần Bình An đã uống khá nhiều rượu, mắt say lờ đờ mông lung, nhưng mà một đôi mắt trong suốt thấy đáy, như khe nước u tuyên, vui vẻ, thương cảm, tiếc nuối, vui mừng, đều đang chảy ra, hơn nữa rất trong sạch, chỉ nghe thiếu niên lắc đầu cười nói: "Thích một người, dù sao cũng phải để cho nàng vui vẻ, nếu cảm thấy thích ai thì người đó nhất định phải ở bên mình, cái này là thích sao?”
Nói tới đây, thiếu niên liền chảy nước mắt,"Nhưng mà ngoài miệng ta nói như vậy thôi, thật ra ta đã sắp đau lòng mà chết rồi. Thật ra ta hận không thể khiến toàn bộ Đảo Huyền sơn, toàn bộ Hạo Nhiên Thiên Hạ đều biết ta thích cô nương kia. Sau đó ta chỉ hy vọng trên đời này chỉ cần một mình cô nương ấy thích ta..."
Nói xong lời cuối cùng, Trần Bình An đã say thật, thế cho nên quên mắt mình đã uống máy chén rượu, gác đầu lên trên bàn rượu, lẫm bà lắm bẩm.
Thậm chí hắn đã quên mình cùng nam tử cãi nhau, thậm chí đánh nhau như thế nào.
Giống như mộng mà không phải mộng, giống như tỉnh dậy mà không ngủ, hắn còn giống như trong cơn giận dữ, một hơi hăng hái từ cảnh thứ bốn thăng lên tới cảnh thứ bảy, từ nay về sau hoàn toàn không có duyên phận cùng võ đạo cảnh thứ tư mạnh nhất, hình như phụ nhân còn hỏi hắn, vì bất bình thay cho cha mẹ một cô nương, bênh vực kẻ yếu, muốn buông bỏ tiền đồ võ đạo của mình, đáng giá sao? Về sau ngươi còn có thể trở thành kiếm tiên, đại kiếm tiên lợi hại nhất trên đời này như thế nào?"
Trần Bình An ngay lúc đó trả lời là,"Thích một cô nương, không phải chỉ nói ngoài miệng, nếu hôm nay ta không làm như vậy, giả sử nếu các ngươi là cha mẹ của Trữ Diêu, các ngươi cảm thấy Trần Bình An ta thật sự có tiền, tu vi rất cao, thật sự trở thành đại kiếm tiên, sẽ vì con gái của các ngươi mà đánh đổi những thứ rất quan trọng sao? Không đâu... Kiểu thích như vậy, thật ra không phải là thích, khẳng định ngay từ đầu chính là gạt người..."
Tát cả những điều này, Trần Bình An đều không nhớ rõ.
Lão chưởng quây thần sắc tự nhiên.
Nhìn quen ngàn năm vạn năm nhân gian bách thái.
Tiểu nhị thiếu niên trong tiệm ở bên cạnh xem say sưa.
Cuối cùng Trần Bình An đã hoàn toàn say khướt đi, nam nhân nhìn thiếu niên, uống hớp rượu,"Ta vẫn là không thích tiểu tử này, ngốc nghếch, đần, tẻ nhạt, không đủ phong lưu, không đủ đại khí, tư chất còn được thông qua, tâm tính tàm tạm, tính tình vừa nhìn là biết cứng đầu, về sau nếu cùng khuê nữ cãi nhau, kết quả không ai bằng lòng lui một bước, biết phải làm sao? Với tính tình của khuê nữ nhà ta, sẽ chịu thua nhận sai?”
Phụ nhân cười nói: "Nhận sai? Ngươi cũng biết quá nửa là con gái chúng ta sẽ là người làm chuyện sai trước? Biết thiếu niên chuyện gì cũng sẽ nhường nhịn con bé?”
Nam nhân có chút chột dạ, phẫn nộ không nói gì nữa.
Phụ nhân đột nhiên mỉm cười nói: "Nhớ lại lúc nãy huynh nói đứa nhỏ này không đủ phong lưu, là phong lưu của văn nhân thi sĩ, hay là phong lưu rong ruồi bụi hoa a2?"
Dấu diềm sát khí.
Nam nhân linh cơ vừa động, rất là bội phục mình, bưng lên bát rượu, dũng cảm nói: "Là chữ phong lưu được khắc trên Kiếm Khí Trường Thành!"
Phụ nhân cười cười.
Nam nhân cười khan một tiếng, tự tìm cho mình bậc thang đi xuống,"Thật ra tiểu tử ngốc này rất tốt, khuê nữ chúng ta thật đúng là phải tìm người như vậy."
Phụ nhân cười ám áp, nhìn phía bên ngoài cửa, không biết vì đâu thì thào lâm bẩm: "Xin lỗi nha."
Nam nhân bên cạnh, nữ nhi Trữ Diêu, Kiếm Khí Trường Thành, còn có Hạo Nhiên Thiên Hạ.
Nàng đều đồng loạt nói lời xin lỗi.
Nam nữ đều tự thi triển thủ thuật che mắt, sau khi Trần Bình An gục say, đều đã tan thành mây khói. Cô nương Trần Bình An thích, vừa giống hắn, vừa giống nàng.
Nam nhân cùng nàng sóng vai mà ngồi nhẹ nhàng cầm tay phụ nhân,"Chúng ta chỉ có lỗi với nữ nhi, không có lỗi với bất luận kẻ nào."
Nam nhân đột nhiên nở nụ cười sáng lạn, nhìn phía Trần Bình An,"Con gái chúng ta thực sự nhìn người rất giỏi a."
Cô gái cười gật đầu,"Giống muội."
Nam nhân đột nhiên bất đắc dĩ nói: "Khuê nữ ngốc thiếu tâm nhãn, nói ra câu nói kia, khó như vậy sao?"
Phụ nhân gật đầu nói: "Đương nhiên rất khó a. Có cô nương nào đang thích đối phương lại hy vọng thiếu niên thích mình, sẽ thích một cô nương sớm muộn sẽ chết trên sa trường?”
Nam nhân sờ trán một cái, ` Xong đời! Rối chết đi được!"
Kiếm Khí Trường Thành, trên vách đá Trảm Long Thai.
Nàng nằm ở nơi đó, nhẹ giọng nói: "Trần Bình An, ngươi hãy nghe ta nói a, ta không có không thích ngươi."
Ánh nắng buổi sớm chiếu vào cửa tiệm rượu, lão chưởng quầy đang huýt sao, nô đùa cùng con chim tước trong lồng, chim tước nhỏ cao lãnh như tiên tử trên núi, lão nhân ngược lại ý chí chiến đấu sục sôi, dùng sức huyễn kỹ, huýt sáo rất say sưa.
Tiểu nhị thiếu niên trong tiệm đang cần cù cần mẫn quét tước phòng ở, chiếc bàn dài vốn là hạt bụi nhỏ bát nhiễm càng thêm tố khiết, thi thoảng a một hơi, lấy tay áo cẩn thận lau qua một cái, cả người tràn đây thần thái tâm mãn ý túc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận