Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1450 - Trong Sách Ngoài Sách (2)



Chương 1450 - Trong Sách Ngoài Sách (2)




Lý Bảo Bình đứng bất động, đôi mắt linh động cười đến mức nheo thành hình trăng non.
Trần Bình An cuối cùng nhìn Lý Bảo Bình chạy vội đi.
Hắn đi về hướng sơn môn thư viện bên kia, Mao Tiểu Đông chờ đã lâu.
Hai người rời khỏi thư viện, đi qua đường cái, rẽ vào phố Cỏ Tranh kia, Trần Bình An lúc này mới lặng lẽ lấy ra lá bùa kia giao cho Mao Tiểu Đông.
Mao Tiểu Đông liếc mắt, thu vào trong tay áo.
Lão nhân cao lớn dùng tâm hồ gợn sóng hỏi Trần Bình An, “Lá bùa này chưa từng gặp, chất liệu cũng cổ quái, chuyện là thế nào vậy?”
Trần Bình An thì lấy tụ âm thành tuyến của võ phu thuần túy trả lời: “Là phù lục cổ xưa trên một quyển《Đan Thư Chân Tích》, tên là Nhật Dạ Du Thần Chân Thân phù, tinh túy ở trên hai chữ ‘chân thân’, trên sách nói có thể cấu kết bản tôn thần linh, không phải phép sắc thần của phái phù lục đạo gia bình thường dựa vào một chút linh quang phù đảm để mời ra thần linh pháp tướng, chữ Hình nhiều hơn chữ Thần, lá bùa này là chữ Thần chiếm đa số, nghe nói ẩn chứa một phần thần tính.”
Sau đó Trần Bình An giải thích chi tiết thuật khống chế và các hạng mục công việc chú ý của lá bùa này.
Mao Tiểu Đông càng nghe càng kinh ngạc, “Phù lục quý giá như vậy, ở đâu ra?”
Trần Bình An lướt qua ân oán cá nhân với Lý Bảo Châm không đề cập tới, chỉ nói là có người nhờ hắn đưa bùa hộ mệnh cho Lý Bảo Bình.
Mao Tiểu Đông cười hỏi: “Ngươi cứ như vậy mà giao cho ta?”
Trần Bình An nói: “Ở trên tay Mao sơn chủ, vật được dùng hết công dụng. Ta là võ phu dùng bùa, lại không có phép của nó, chưa học được pháp môn chính tông nhất của quyển《Đan Thư Chân Tích》kia, cho nên rất dễ dàng tổn hại bản nguyên phù đảm, bất cứ bùa chú nào sau khi bị ta khai sơn điểm linh quang, đều thuộc loại chỉ thấy lợi trước mắt.”
Mao Tiểu Đông nói một câu kỳ quái, “Được rồi, ta xem như tự mình lĩnh giáo rồi.”
Trần Bình An có chút khó hiểu.
Mao Tiểu Đông cũng chưa nói toạc ra.
Không hổ là tiểu sư đệ bị Thôi Đông Sơn nói là tống tài đồng tử, thật sự là gặp ai cũng tặng quà, tán tài à?
Hai người đi ở trên phố Cỏ Tranh, Trần Bình An hỏi: “Tiểu Bảo Bình vì ta vị tiểu sư thúc này trốn học nhiều như vậy, Mao sơn chủ không lo lắng việc học của nó sao?”
Mao Tiểu Đông nói: “Lý Bảo Bình mới là một người học đúng nghĩa nhất của thư viện chúng ta. Học vấn mà, trong tàng thư lâu của thư viện Sơn Nhai nhiều sách thánh hiền chư tử bách gia như vậy, chỉ là chuyện đọc sách cực thú vị, tâm ngươi không thành, không khai khiếu, văn tự trên sách cái nào cũng yếu ớt, nhưng rất ngạo khí, những văn tự đó sẽ không từ trên sách tự mình mọc chân, từ sách vở dời ổ bỏ đi, chạy vào trong bụng người đọc sách, Lý Bảo Bình thì tốt rồi, văn tự trên sách trình bày một ít đạo lý, cũng không lớn, chẳng những mọc chân, ở lại trong bụng con bé, còn đi sâu vào trong lòng, cuối cùng, những văn tự này, lại quay trở về thiên địa nhân gian, lại từ trong nội tâm thoát ra, mọc cánh, đi đến trên xe trâu bán than cô bé đẩy cho lão ông, rơi ở trên bàn cờ cô bé xem cờ mà không nói, nơi khuyên can tách ra hai đứa nhỏ đang cãi vã, chạy tới trên thân bà lão được con bé đỡ... Nhìn như đều là chuyện vụn vặt, thật ra rất tốt. Các tiên hiền nho gia chúng ta, không phải luôn theo đuổi những thứ này sao? Đọc sách tam bất hủ, người đời sau thường thường thèm nhỏ dãi ba thước đối với ba chữ ngôn, công, đức, không biết một chữ ‘lập’, mới là chỗ căn bản. Như thế nào mới tính là lập được, đứng được, rất có học vấn.”
Mao Tiểu Đông chắp hai tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn bầu trời kinh thành, “Trần Bình An, ngươi đã bỏ lỡ rất nhiều cảnh sắc tốt đẹp, tiểu Bảo Bình mỗi lần ra ngoài du ngoạn, ta đều lặng lẽ đi theo. Tòa kinh thành Đại Tùy này, sau khi có một tiểu cô nương quần áo đỏ hấp tấp như vậy xuất hiện, cảm giác tựa như... Sống lại rồi.”
Mao Tiểu Đông nói tương đối cảm tính, Trần Bình An đơn thuần là có chút vui vẻ, cảm thấy cao hứng vì tiểu Bảo Bình ở thư viện cầu học có thu họach.
Mao Tiểu Đông đột nhiên nói: “Hôm nay ngươi đều đang đọc sách hai nhà nho pháp, vậy ta liền phải nhắc nhở ngươi vài câu, nếu là nho gia học tạp mà không tinh, thì dễ dàng phí phạm, giống như toàn bộ sự tình đều có thể từ trên sách tìm ra đạo lý bản thân muốn, cho nên ngược lại làm người ta hoang mang, đặc biệt là gặp phải các vấn đề đề cập trái phải rõ ràng kia, sẽ làm người ta sống trong cảm giác mờ mịt. Nhưng ngươi cũng phải chú ý, vì sao đọc hết lịch sử, chưa bao giờ có quân chủ một quốc gia nào nguyện ý công khai tuyên dương, độc tôn pháp gia?”
Không đợi Trần Bình An nói chuyện, Mao Tiểu Đông đã xua tay nói: “Ngươi cũng quá xem thường thánh hiền nho gia độ lượng, cũng quá coi thường thực lực của thánh nhân pháp gia.”
Mao Tiểu Đông nhẹ nhàng cảm khái: “Ngươi biết các thánh nhân đối đãi một mạch học vấn nào đó cao thấp sâu cạn như thế nào không?”
Trần Bình An cười nói: “Cái này ta chắc chắn không biết.”
Hắn theo bản năng tháo hồ lô rượu, những lời tâm huyết này của Mao sơn chủ, lấy để nhắm rượu, tư vị vô cùng tốt, có thể khiến Trần Bình An dư vị vô cùng.
Mao Tiểu Đông đưa tay chỉ hướng dòng người rộn ràng nhốn nháo trên đường cái, tùy tiện chỉ trỏ mấy người, mỉm cười nói: “Lấy cái ví dụ, nho gia khiến người ta thân cận, pháp gia khiến người ta đi xa.”
Trần Bình An như có chút suy nghĩ.
Mao Tiểu Đông nói: “Đây chỉ là một chút cảm tưởng của ta mà thôi, chưa chắc đúng. Ngươi cảm thấy hữu dụng thì cầm đi, làm đồ nhắm rượu, cảm thấy vô dụng thì vứt sang một bên, không sao hết. Trên sách nhiều lời vàng ngọc như vậy, cũng không thấy người đời quý trọng và hiểu rõ gì mấy, Mao Tiểu Đông ta nửa thùng nước học vấn này, thực không tính là gì cả.”
Trần Bình An uống rượu, không nói chuyện.
Mao Tiểu Đông trầm mặc một lát, nhìn đường cái kinh thành như nước chảy, không biết sao nhớ tới câu thuận miệng nào đó của tên nhóc khốn kiếp nào đó, “Thúc đẩy lịch sử loạng chọang tiến lên, thường thường là một ít sai lầm tuyệt vời, tư tưởng cực đoan nào đó cùng vài cái ngẫu nhiên của tất nhiên.”
Mao Tiểu Đông suy nghĩ bay xa, đợi sau khi lấy lại tinh thần, vẫn chưa đợi được Trần Bình An nói chuyện, lão nhân quay đầu kinh ngạc nói: “Lúc này không nên nói vài câu khách sáo Mao sơn chủ học vấn vô cùng tốt, không thể tự coi nhẹ mình vân vân?”
Trần Bình An á khẩu không trả lời được.
Tề tiên sinh, kiếm tiên Tả Hữu, Thôi Sàm.
Lại đến vị lão nhân cao lớn này bên người.
Trần Bình An luôn cảm thấy Văn Thánh lão tiên sinh dạy đệ tử, có phải khác biệt cũng quá lớn rồi hay không.
Chỉ là nghĩ lại, Thôi Đông Sơn và Bùi Tiền “môn hạ” mình, hình như cũng là tình hình xấp xỉ như vậy.
Nếu có thể, về sau lại thêm Tào Tình Lãng của Ngẫu Hoa phúc địa, càng là mỗi người một vẻ.
Nhớ trên một quyển sách học vỡ lòng từng nói, trăm hoa đua nở mới là xuân.
Có lý.
————



Bạn cần đăng nhập để bình luận