Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1657 - Mài Kiếm Khi Không Luyện Kiếm (4)



Chương 1657 - Mài Kiếm Khi Không Luyện Kiếm (4)




Lúc đó Trần Bình An mặt dày nhận lấy, xin hai cây bút đầu mũi nhỏ sắc bén, thích hợp nhất để viết chữ Khải nhỏ.
Nó tương tự như tiểu tuyết chuỳ mà Lý Hi Thánh tặng hồi đó. Nhỏ giống hệt nhau, sau khi thở ra một hơi mực, nếu linh khí quá ngào ngạt, chỉ cần gác bút sơn sang một bên hoặc treo nó trên giá bút, sẽ không có giọt "mực" rơi xuống, nếu ít, viết nửa chừng đã không có mực, chỉ cần hà thêm một hơi mà thôi, rất tiện lợi. Hơn nữa, nếu như khiếu huyệt bổn mệnh phân chia theo ngũ hành thì nét mực cũng được chia thành nhiều màu sắc, vô cùng thiết thực cho nên vẫn là món đồ yêu thích của rất nhiều nữ tu trên núi để viết thư qua lại.
Trần Bình An đã lâu không luyện quyền luyện khí, lại có một trận đại chiến với Lưu Lão Thành, thân thể đang dần hồi phục, nhưng mãi đến giờ phút này, hắn mới nhận ra hai toà khí phủ bổn mệnh của mình đã cạn kiệt linh khí đến mức này, khiếu huyệt nơi vốn đặt văn đảm màu vàng đã bị tàn phá và vỡ vụn khinh khủng, không cần phải nói, tối hôm đó để giữ được thanh Tiên Kiếm, nó giống như câu cá trong sông cạn , săn bắn trong rừng cháy, gây ảnh hưởng khủng khiếp cho “Thủy Phủ” nơi tụ tập của những người tí hon áo xanh, nhưng tác động lớn đến mức vượt quá sự mong đợi của Trần Bình An. Hóa ra thủy phủ linh khí dồi dào danh xứng với thực giờ đây đã không còn giọt nước nào sót lại.
Trần Bình An đứng dậy không chút do dự, chèo chống một chuyến thuyền bình thường mà gần như toàn bộ Thư Giản Hồ đều biết tới, đi đến đảo Tố Lân gặp Điền Hồ Quân.
Quản sự trong phủ áy náy trả lời rằng đảo chủ đang bế quan, không biết khi nào mới có thể xuất hiện, ông ta tuyệt đối không dám tự ý đi làm phiền, nhưng nếu thực sự có việc khẩn cấp, dù xong việc sẽ chịu trừng phạt nghiêm khắc thì ông ta cũng phải giúp Trần tiên sinh đi báo tin cho đảo chủ.
Bế quan một nửa là điều cấm kỵ lớn trong tu hành.
Trần Bình An lại không phải là gà con chưa từng lặn lội trong giang hồ, vội vàng nói với lão tu sĩ vẻ mặt đầy "hào phóng đến chết" kia, hắn mỉm cười nói không có việc gấp, chỉ vì mấy lần đến đảo Tố Lân rồi nhưng hắn vẫn chưa thể ngồi một lúc trò chuyện vui vẻ với Điền đảo chủ, trong khoảng thời gian này thật sự đã làm phiền Điền đảo chủ nhiều, hôm nay rảnh rỗi nên đến đảo nói tiếng cảm ơn mà thôi, hoàn toàn không cần quấy rầy việc bế quan tu đạo của đảo chủ.
Tu sĩ quản sự trong phủ thở phào nhẹ nhõm, Trần Bình An vừa định rời đi, đột nhiên mỉm cười hỏi: "Nghe nói trong phủ có cất giữ trà Cô Nương trân quý của đảo Tào Nga, thỉnh thoảng sẽ lấy ra chiêu đãi khách, dù gì ta đến cũng đến rồi, có thể làm phiền thêm một chút, uống một tách trà để làm ẩm cổ họng trước khi rời đi được không? Nếu sau đó Điền đảo chủ tức giận, các người cứ nói là ta lì lợm la liếm, đe dọa không cho ta trà thì ta sẽ không rời đi, làm hại các người không thể không tốn kém."
Lão tu sĩ trong phủ cười ngoác mang tai, vội vàng dẫn vị tiên sinh chưởng quỹ này vào phủ, chẳng mấy chốc đã phục vụ một ấm trà Cô Nương nóng hổi của đảo Tào Nga.
Trần Bình An vừa uống trà vừa tán gẫu với lão tu sĩ.
Nói chuyện với nhau rất vui vẻ.
Sau khi Trần Bình An nói lời tạm biệt, lão tu sĩ đích thân đi đến bến đò của đảo Tố Lân, vẫy tay chào tạm biệt vị tiên sinh phòng thu chi này.
Trên đường về nhà, lão tu sĩ đi với dáng vẻ vênh váo đắc ý, khi đó đang là mùa đông lạnh lẽo, mặt ông già tràn ngập gió xuân.
Hôm nay thật sự mình rất có thể diện.
Sau khi Trần Bình An rời khỏi đảo Tố Lân, hắn không trở về đảo Thanh Hạp mà đến đảo Châu Thoa.
Một ấm trà đảo Tào Nga, lợi ích gần như là muối bỏ bể trong việc khôi phục linh khí Thủy phủ, vẫn cần mua một ít đan dược điều chế theo phương pháp bí mật để ngưng tụ thuỷ vận dày đặc.
Nếu Điền Hồ Quân đang bế quan thì hắn chỉ có thể đến chỗ Lưu Trọng Nhuận.
Có tin đồn rằng năm xưa Lưu Trọng Nhuận gặp cảnh nước mất nhà tan, đã cướp được rất nhiều đồ tốt được trong kho bí mật của vương triều, quan trọng hơn là Trần Bình An không thể tin tưởng bất cứ ai ở Thư Giản Hồ.
Sau khi trò chuyện với Mã Viễn Trí phủ Chu Huyền, thêm vào đó tháo gỡ mối quan hệ và lịch sử của Thư Giản Hồ, hắn phát hiện ra Lưu Trọng Nhuận ở trên đảo Châu Thoa thuộc loại tu sĩ làm ăn công bằng, hai trăm năm qua không truyền ra việc xấu gì.
Nếu như Lưu Trọng Nhuận xuất thân từ trong gia tộc đế vương, cho nên cô ta vừa sinh ra đã giỏi che giấu, thậm chí hai trăm năm không bị rò rỉ bất cứ thứ gì, hơn nữa còn có người hậu thuẫn, có thể thần thông quảng đại đến mức đoán ra hôm nay hắn sẽ nảy lòng tham, mua đan dược với Lưu Trọng Nhuận, Trần Bình An thừa nhận thua.
Hôm nay, Lưu Trọng Nhuận vẫn không gặp mặt trực tiếp.
Rất bình thường, có lẽ cô ta thực sự đã chán nản với hành vi làm bà mối dở tệ của vị tiên sinh chưởng quỹ này.
Trước đó có hai lần, Trần Bình An dừng thuyền lên bờ, Lưu Trọng Nhuận đã quá lười lộ mặt, phái một đệ tử đích truyền có ngoại hình cực kỳ xuất chúng chịu trách nhiệm "chặn" ở bến phà, cái tên cũng không nhớ nổi, bởi vì tác phong làm việc của trên dưới đảo Châu Thoa vẫn là giữ mình trong sạch ở Thư Giản Hồ, điều này không dễ dàng, còn đảo Vân Vũ cũng là nơi nữ tu tụ tập nhưng lại bị đám nam tu của Thư Giản Hồ chế giễu là "Đảo kỹ viện", danh tiếng của hai bên rất khác nhau. Khi đó, Trần Bình An cập bến bờ ở đây, chỉ vì học hỏi một số điều từ đảo chủ Lưu Trọng Nhuận, về phần bất kỳ tu sĩ nào khác trên đảo Châu Thoa, Trần Bình An không muốn có bất kỳ tiếp xúc nào.
Đương nhiên không phải là Trần Bình An thanh cao tự mãn, mà là hắn biết mỗi lời nói mỗi hành động của bản thân ở Thư Giản Hồ sẽ mang lại đủ loại kết quả không thể nói trước, cho dù là tốt cũng chỉ là thuê hoa trên gấm, nhưng nếu xấu thì sẽ là tai họa sát thân liên luỵ cả hồ cá.
Trong cuộc sống, một khi rơi vào tình trạng khó khăn sâu sắc, chắc chắn sẽ xuống dốc không thể tránh khỏi, thường thì khi rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, rất dễ làm cho người ta trở nên hoang mang mờ mịt.



Bạn cần đăng nhập để bình luận