Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1594 - Có Một Vị Chưởng Quỹ Lên Trên Đảo (5)



Chương 1594 - Có Một Vị Chưởng Quỹ Lên Trên Đảo (5)




Hai người ngồi ở cái bàn trong phòng khác, giá đỡ bốn phía đặt đầy những món đồ cổ trân bảo muôn màu muôn vẻ.
Mấy cái này đều là do Cố Xán tuyển chọn kĩ lưỡng chuẩn bị cho Trần Bình An!”
Dựa theo suy nghĩ của Cố Xán, nơi này vốn nên được lấp đầy bằng các khai khâm tiểu nương, sau đó hắn sẽ nói với Trần Bình An một câu: “Thế nào, năm đó ta đã nói một ngày nào đó ta sẽ chọn giúp ngươi mười bảy mười tám cô nương xinh đẹp giống như mấy cô nương khuê các, bây giờ ta làm được rồi!”
Chỉ là bây giờ tất nhiên Cố Xán không dám.
Sau khi Cố Xán ngồi xuống thì nói ngay vào trọng điểm: “Trần Bình An, nói chung ta biết vì sao huynh tức giận rồi, chẳng qua lúc đó mẫu thân của ta ở đây, ta không tiện nói thẳng những điều này, sợ bà sẽ cảm thấy tất cả mọi chuyện đều là lỗi của bà, hơn nữa dù có làm cho huynh tức giận thêm ta cũng vẫn cảm thấy mấy chuyện làm huynh tức giận đó, ta thật sự chẳng làm gì sai.”
Trần Bình An khẽ nói: “Đã không còn quan trọng rồi, lần này chúng ta không cần phải chia ra nói từng người một nữa, ta sẽ nói từ từ, ngươi có thể từ từ trả lời.”
Cố Xán gật đầu.
Trần Bình An đột nhiên nói: “Cố Xán, ngươi có cảm thấy rất thất vọng hay không?”
Cố Xán lắc đầu nói: “Ta không thích nghe bất kỳ kẻ nào nói đạo lý với ta, ai dám lải nhải mấy thứ đó trước mặt ta, ta sẽ giống như trước đây, hoặc là đánh hắn, hoặc là đánh chết hắn, cái sau khả năng cao hơn một chút, dù sao mấy thứ này sớm muộn gì huynh cũng biết, hơn nữa huynh tự mình nói đó, bất kể như thế nào ta cũng sẽ nói hết ra những lời trong lòng, huynh cũng không được vì vậy mà giận ta.”
Trần Bình An gật gật đầu hỏi: “Đầu tiên, năm đó tên cung phụng và đại sư huynh kia của ngươi đáng chết, nhưng còn tu sĩ và nô bộc với tỳ nữ trong tòa phủ đệ kia của hắn ta thì sao? Tiểu Nê Thu đã giết nhiều người như vậy, nhưng lúc rời đi vẫn quyết giết toàn bộ, không bàn đến chuyện ta nghĩ thế nào, tự ngươi nói xem, có giết mấy người đó hay không thật sự quan trọng đến vậy sao?”
Cố Xán cũng thẳng thắn nói: “Không quan trọng lắm, nhưng giết đi vẫn tốt hơn, cho nên ta không cản Tiểu Nê Thu. Ở cái Thư Giản hồ này, đó chính là cách chính xác nhất, muốn giết người, muốn báo thù thì cần giết đến khi kẻ địch không còn một ngọn cỏ, phải san bằng luôn cả hòn đảo, nếu không hậu hoạn khó lường. Trong Thư Giản hồ này thật sự có rất nhiều cá lọt lưới mấy chục năm hay mấy trăm năm sau đột nhiên trồi đầu lên, ngược lại chuyện giết cả nhà người kia gà chó không tha, ta cảm thấy là chuyện rất bình thường. Ta đã chuẩn bị xong tâm lý một hôm nào đó chưa biết chuyện gì hết mà đột nhiên bị giết rồi, đến lúc đó Cố Xán ta sẽ không quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, lại càng không hỏi cuối cùng người kia là ai, sao lại muốn giết ta, cho nên năm nay ta đã bắt đầu sắp xếp chuẩn bị đường lui cho mẫu thân, đã suy nghĩ rất nhiều nhưng tạm thời vẫn chưa nghĩ ra kế sách vẹn toàn, cho nên ta vẫn còn đang suy nghĩ. Dù sao thì người ta quan tâm trên đời này cũng chỉ có mẫu thân ta và Trần Bình An huynh, đương nhiên bây giờ còn cộng thêm vật âm quỷ mị là cha ta, mặc dù ta không có bất kỳ kí ức gì với ông ấy cả nhưng chỉ cần biết được sau khi ta xảy ra chuyện, ba người các người vẫn được an toàn thì coi như ngày nào đó ta chết đi cũng được, chết thì chết thôi, quyết không hối hận!”
Trần Bình An nghiêm túc nghe Cố Xán nói hết, chưa hề nói là đúng hay sai, chỉ hỏi tiếp: “Vậy tiếp theo đây, khi ngươi đã có sức tự vệ ở Thanh Hạp đảo này, vậy sao ngươi lại cố ý muốn thả đám thích khách kia đi, cố ý để bọn chúng tiếp tục đến giết ngươi?”
Cố Xán nói: “Đây cũng là cách để làm kẻ xấu sợ, chính là muốn giết cho đến khi lòng chúng khủng hoảng, sợ đến vỡ mật mới có thể diệt hết tất cả những kẻ địch tiềm tàng và những người có chút ý xấu. Ngoại từ chuyện để Tiểu Nê Thu đánh nhau ra, Cố Xán ta cũng phải biểu hiện rằng mình xấu xa hơn, thông minh hơn bọn chúng mới được! Nếu không bọn chúng sẽ mãi ngo ngoe rục rịch, cảm thấy có cơ hội là hành động ngay, đây cũng không phải do ta đoán mò đâu, Trần Bình An tự ngươi cũng thấy đó, ta đã làm đến vậy rồi, Tiểu Nê Thu cũng đủ hung ác rồi chứ? Nhưng đến hôm nay, vẫn có thích khách của vương triều Chu Huỳnh không từ bỏ ý định, còn muốn đến giết ta, đúng không? Hôm nay là kiếm tu bát cảnh, lần tiếp theo nhất định sẽ là kiếm tu cửu cảnh.”
Trần Bình An suy nghĩ một hồi, dùng ngón tay vẻ ra một đường trên bàn, tự nhủ: “Dựa theo lý luận này của ngươi, bây giờ ta đã hơi hiểu được suy nghĩ của ngươi, đây là đạo lý của Cố Xán ngươi, đồng thời cũng là đạo lý của Thư Giản hồ. Mặc dù ta vẫn không hiểu được nó nhưng trên đời này không phải con đường nào cũng do Trần Bình An ta mở, đạo lý của ta cũng không thể nào thích hợp mọi lúc mọi nơi với tất cả mọi người, cho nên ta vẫn chưa nói ra được trong chuyện này, chúng ta ai đúng ai sai. Vậy đi, ta lại hỏi ngươi một vấn đề, nếu như dựa theo điều kiện nhất định sẽ không làm tổn thương ngươi và thẩm thẩm... Thôi đi, dựa theo mối quan hệ của ngươi và Thư Giản hồ, không thể làm được.”
Cố Xán không hiểu ra sao. Sao Trần Bình An này chưa nói ra suy nghĩ của mình xong đã vội phủ định bản thân rồi?
Trên đời này có ai nói đạo lý với người ta như vậy không?
Cãi nhau với người khác, hoặc là dùng cách êm tai hơn để nói đạo lý với người ta, chẳng lẽ không phải vì để mình chiếm thế thượng phong về mặt lý lẽ à, không phải nên không chịu nhường bước, dùng cái miệng vờn chết đối phương hay sao? Cũng giống như phải dùng một hơi đánh chết đối phương luôn vậy.



Bạn cần đăng nhập để bình luận