Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1311: Thải Vân Cục (3)

Chương 1311: Thải Vân Cục (3)Chương 1311: Thải Vân Cục (3)
Chương 1311: Thải Vân Cục (3)
Bùi Tiền đặt nén bạc lớn kia lên bàn, nhìn ngang nhìn dọc nhìn trái nhìn phải, nhìn mãi không chán, đang suy nghĩ cách làm như thế nào để giữ lại nén bạc này trong tay mình, nó đột nhiên trợn to mắt, chỉ thấy "nén bạc" thế mà bắt đầu nhúc nhích, sau đó biến thành một con châu chấu toàn thân trắng như tuyết, nhảy bắn lên về cửa số bên kia, lập tức không còn tung tích. Bùi Tiền sau khi hoàn hồn, lập tức trèo lên cửa số, nhảy xuống, bắt đầu ở hậu viện đau khổ tìm kiếm "nén bạc", ước chừng tìm nửa canh giờ trong bụi cỏ dại, chân tường, khe hở tảng đá, cuối cùng còn bắt đầu lấy tay bới đất, kết quả là, vẫn chưa thê bắt được nén bạc biến thành "côn trùng" kia, tinh lực cạn kiệt Bùi Tiền ngơ ngác ngồi ở trong đất bùn, lúc này là ngay cả sức để khóc cũng không còn.
Đợi Trần Bình An từ văn miếu bên kia đi dạo quay về quán trọ, chỉ nhìn thấy một cái bóng lưng gầy yếu ảm đạm đau lòng của Bùi Tiền, gọi vài tiếng nó cũng chưa có phản ứng.
Trần Bình An chỉ đành từ cửa số bên kia nhảy ra. Bùi Tiền cứng ngắc quay đầu, sau khi nhìn thấy Trần Bình An, cúi đầu, hai tay nắm chặt lấy góc áo.
Trần Bình An thở dài, quay về phòng, trực tiếp đi tìm Thôi Đông Sơn, rất nhanh đã đứng ở cửa số, hướng Bùi Tiền hô: "Bảy đồng tiền, ngươi có bản lãnh tự mình thắng trở về, thắng không lại được thì nhận thua, nhưng nén bạc tên là trùng ngân' kia của Thôi Đông Sơn, ngươi có thể càm chơi, khi nào hắn nói muốn thu hồi, ngươi vẫn phải nghe theo."
Bùi Tiền tuy vẫn đau lòng đứt ruột, nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng lên, trèo lên cửa số, nhảy xuống đất, giơ hai tay, thật cần thận tiếp nhận con "trùng ngân” khôi phục bộ dáng nén bạc kia.
Trần Bình An kéo tai Bùi Tiền, xách nó đến bên cạnh bàn,"Có tiền đồ rồi nha, cũng biết đánh bạc với người ta rồi?"
Bùi Tiền nơm nớp lo sợ ngồi ở cạnh bàn, hai tay gắt gao che lấy trùng ngân.
Trần Bình An hỏi: "Thích bài bạc như vậy, vậy ta sẽ đưa hộp đa bảo bên trong hòm trúc đưa cho ngươi, dù sao bây giờ ngươi cũng có nhiều của cải, ngươi và Thôi Đông Sơn còn có thể cược rất nhiều lần, để ta đi lấy giúp ngươi, hay là ngươi tự đi?”
Bùi Tiền vẻ mặt kích động, ra sức lắc đầu.
Trần Bình An vỗ bàn,"Đi lấy hộp đa bảo, về sau tự mình mang theo!"
Bùi Tiền hung hăng quay đầu, cau mày, không khóc cũng không cầu xin tha thứ, không nhìn Trần Bình An cũng không nghe hắn nói chuyện.
Trần Bình An tức giận không chịu được.
Bùi Tiền cắn răng một cái, cầm nén bạc kia trong tay đột nhiên ném ra ngoài cửa số.
Trần Bình An đứng lên, đi phòng cách vách mở ra hòm trúc, lấy hộp đa bảo ra, trở lại phòng của Bùi Tiền, ném lên bàn rồi rời khỏi.
Nào ngờ sau một lát, Trần Bình An mới vừa ở trong phòng uống ngụm rượu thuốc, Bùi Tiền đã cầm hộp đa bảo chạy vội vào, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, mang hộp đa bảo nhét vào hòm trúc, sau đó chạy mắt.
Trần Bình An lại lấy ra hộp đa bảo, đi đến cách vách, không ngờ Bùi Tiền đã cài then chốt cửa phòng lại.
Trần Bình An nổi nóng một trận, hận không thể một cước đá văng cửa phòng, rồi mang tên này và hộp đa bảo cùng nhau ném ra ngoài quán trọ. Trần Bình An đứng ở ngoài cửa một lúc lâu.
Trong cửa, Bùi Tiền cài then, thì dùng sau lưng tì chặt cửa phòng, nâng lên hai cánh tay gầy nhẵng lên, dùng mu bàn tay che khuất khuôn mặt nhỏ như cục than đen.
Trên nóc quán trọ, thiếu niên áo trắng đầu sỏ gây án kia nằm ngửa mặt, đầu gối lên trên cánh tay, tựa cười mà không cười.
Lô Bạch Tượng ở trong phòng dốc lòng học đánh cờ.
Là (Thải Vân phổ) cực nổi tiếng ở Hạo Nhiên Thiên Hạ, mười ván Thải Vân, lấy cái này diễn sinh diễn biến mà ra các loại sách dạy đánh cờ, có người chuyên môn "cắt" ván Thải Vân, có người chỉ miệt mài theo đuổi tinh diệu chết sống của mười ván Thải Vân, nghe nói quyển sách này, không biết đã nuôi sống bao nhiêu cao thủ cờ đường phố hành tâu giang hồ.
Chỉ luận chơi cờ, Lô Bạch Tượng ở Ngẫu Hoa phúc địa đã không có địch thủ, mới tới Hạo Nhiên Thiên Hạ, đối với chuyện kỳ đạo tự đánh giá mình rất cao, chỉ là sau khi hắn trong lúc vô tình lấy được quyển (Thải Vân phổ) này, mới biết được cái gì gọi là núi cao còn có núi cao hơn. Càng nghiên cứu, càng cảm nhận được hai bên đấu nhau kỳ lực sâu thẳm, tạm không đề cập tới vị thành chủ Bạch Đề thành "nhường thiên hạ đánh trước" kia, chỉ nói cao nhân có tư cách cùng vị bá chủ ma đạo này đánh cờ ở trong áng mây, tuy thua rất nhiều, nhưng không xem Bạch Đế thành mỗi một lần "hậu thủ", một mình lấy ra bố cục của vị cao nhân này, từng bước phấn khích, quả thực muốn dạy toàn bộ người học đánh cờ đời sau chỉ cảm thấy từng đợt tiếng sắm sét tràn ra khỏi tờ giấy, đập vào mặt, làm người ta hít thở không thông.
Dẫn tới Lô Bạch Tượng lại vất vả sưu tầm, góp nhặt đại bộ phận ván cờ của vị cao nhân này, cuối cùng ra một kết luận, kỳ thuật của người này, có thể nói là "Không tỳ vết gần với đạo", kỳ đạo tông sư Hạo Nhiên Thiên Hạ, phần lớn đánh giá cực cao đối với người này, đại khái có ba điểm, một là lấy ánh mắt có tổn hại tình thế cục bộ, giành đại cục, đánh vỡ định luận "Kim giác ngân biên thảo đỗ bì" (ý là bốn góc dễ dàng nhất chiếm cứ, thứ yếu là bốn cái bên cạnh, mà bàn cờ ở giữa lại là khó khăn nhất chiếm cứ'. Hai là người này đi cờ tuy ngẫu nhiên có bộc lộ sắc bén, con đường sát phạt tanh máu, nhưng trên tổng thể người này rất xứng với lời khen "ý vị hòa tan, tận hết tinh vi trí tuệ cao xa". Ba là người này khai sáng rất nhiều ý tưởng kỳ diệu Đại Tuyết Băng Nội Quải Thức, Thiên Hạ Đệ Nhất Tiểu Tiêm ở trong, tuy trăm năm sau, phần nhiều đã bị cao nhân kỳ đạo lần lượt phá giải, hoặc là trực tiếp ở trong Thải Vân thập cục, lần đầu xuất hiện trên đời, đã bị thành chủ Bạch Đề thành nhìn thấu, nhưng toàn bộ người xem cờ thông qua Thải Vân phổ không thể không rung động, kinh diễm bởi ý tưởng kỳ diệu của người này, cho người ta cảm giác như là người này cùng toàn bộ kỳ thủ đương thời, hoàn toàn không phải đang đánh cùng một loại cờ.
Sở dĩ thua thành chủ Bạch Đề thành, Lô Bạch Tượng chỉ có thể nói là người này sinh không gặp thời, vừa vặn gặp gỡ một vị quái vật tiền vô cỗ nhân hậu vô lai giả như vậy, bắt nguồn từ người sau "đã đắc đại đạo".
Lô Bạch Tượng lật xem nghiên cứu bản (Thải Vân phổ} này, nghĩ đi nghĩ lại, đại khái chỉ có thể dùng "không nước sai, không nước tối", để hình dung vị cao nhân nho gia có tiếng xấu này.
Lô Bạch Tượng từng mỉm cười nói với Trần Bình An, đời này hy vọng lớn nhất là có thể đi du lich Bach Đế thành. nhưng Lô Bạch Tượng ở sâu trong lòng, người muốn đánh cờ nhất, không phải thành chủ Bạch Đề thành, mà là đại đồ đệ của Văn Thánh năm đó "Thôi Sàm", Thôi đại tiên sinh.
Lô Bạch Tượng buông sách dạy đánh cờ, thở dài một tiếng.
Bạch Đề thành hẳn là có thể đi được, sớm muộn gì mà thôi, nhưng có thể cùng Thôi Sàm đánh mười ván cờ hay không, thì hy vọng tương đối xa vời.
Tuy Thôi Sàm hôm nay chính là quốc sư Đại Ly vương triều chỗ quê nhà Trần Bình An, nhưng người xem cờ, đại khái nhìn ra được người này tâm khí cưc cao. Lô Bach Tương hắn mặc dù gặp được Thôi Sàm, cũng rất khó đánh cờ như nguyện.
Bởi vì Lô Bạch Tượng tự biết kỳ lực còn chưa đủ.
Chỉ là đời sau người người hủy cờ, đặc biệt là Đồng Diệp Châu và Bảo Bình Châu, cố ý đánh giá thấp hơn rất nhiều đối với vị kỳ lực của Thôi đại tiên sinh này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận