Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 599: Cũng là mộc kiếm (3)

Chương 599: Cũng là mộc kiếm (3)Chương 599: Cũng là mộc kiếm (3)
Chương 599: Cũng là mộc kiếm (3)
Trần Bình An cười nắm lấy hai quả quýt, lại đưa cho Xuân Thủy Thu Thực,"Các cô ăn quýt, nhớ giữ vỏ quít lại cho ta."
Xuân Thủy Thu Thực hai mặt nhìn nhau, không hiểu lắm nguyên cớ ở trong chuyện này, không lẽ vị thiếu niên tay cầm ngọc bội phòng chữ Thiên của côn thuyền không làm chính sự đến mức còn thích tự mình xuống bếp? Nho gia thánh hiền dạy quân tử xa nhà bếp, cũng không chú ý tới? Trần Bình An cũng mặc kệ ánh mắt của người khác, thu lại ba phần vỏ quít, để trong tay áo, không dám thu vào phương thốn vật Mười Lăm, sau đó thúc giục tỷ muội mau ăn đi. Nếu khách quý đã "không câu nệ" như vậy, đến Xuân Thủy ăn Trường Xuân quất cũng không cảm thấy mang gánh nặng, càng miễn bàn muội muội Thu Thực vốn vô tâm.
Trần Bình An khẽ mỉm cười.
Xuân Thủy đột nhiên cảm thấy trong lòng ám áp dào dạt.
Thì ra là như thế này.
Thì ra là một vị thiếu niên lang xuân phong ám áp ấm lòng người.
Cuối cùng Trần Bình An tay áo chứa vỏ quít, đi về phòng ngủ ngủ, hai vị tỳ nữ thì nghỉ ngơi ở sương phòng bên cạnh thư phòng, chỉ cần Trần Bình An kéo vang chiếc chuông bằng bạc ngay đầu giường, các nàng sẽ lập tức đến ngay. Hơn nữa chuông bạc kia, cũng không phải là vật tầm thường, nếu có tà phong dơ bản lẻn vào phòng, chuông sẽ tự động vang lên.
Trần Bình An lúc này mới tháo xuống hộp kiếm có chứa thanh kiếm Hàng Yêu Trừ Ma, đặt tựa lên tường ở trong giường, nằm thẳng người thoải mái trên giường khiến hắn không thích ứng, nhưng mà một bàn tay vẫn đặt ở phía trên hộp kiếm, sau đó bắt đầu có ý thức hô hấp chậm dần, dùng phương pháp Dương lão nhân truyền thụ mà thổ nạp.
Thật ra hai thanh phi kiếm bên trong hồ lô dưỡng kiếm, Mùng Một và Mười Lăm, đều đã thông suốt, sinh ra linh trí, cho dù Trần Bình An ngủ say như chết, gặp phải tình huống nguy hiểm, chúng nó không cần giác ngủ, cả hai đều có thể tự động ngăn địch, nhưng mà Trần Bình An vẫn là không dám ngủ quá say. Cứ ngủ chập chờn như vậy cho đến lúc tảng sáng, khi Xuân Thủy rón ra rón rén mặc quân áo rời giường, nhẹ nhàng mở ra cửa phòng bên các nàng, Trần Bình An mở mắt lần đầu tiên.
Bởi vì Trần Bình An đã sớm phát hiện, bước chân của Xuân Thủy cùng Thu Thực có sự khác biệt rất nhỏ.
Đi ra bên ngoài, cần thận như thế nào cũng đều không đủ.
Tỳ nữ Xuân Thủy chưa ởi tới gõ cửa đánh thức Trần Bình An, mà ở bên ngoài quét tước phòng ốc.
Mãi đến khi Thu Thực rời giường, vang lên tiếng bước chân, Trần Bình An mới dừng lại kiếm lô đi cọc, mang giầy rơm, vừa xuống giường đi ra ngoài vài bước, yên lặng lui về bên giường, hơi hơi tăng thêm lực của bước chân, đi hướng cửa phòng, dừng phía sau cửa, Xuân Thủy hôm nay thay đổi một thân y phục làm lễ vạn phúc, khi thoáng nghiêng người, y phục càng làm nỗi bật lên dáng người đấy đà của nàng, khiến Trần Bình An nhìn mà sửng sốt, lập tức có chút mặt đỏ, cũng may nước da ngăm đen, nhìn không lộ máy, không phải hắn nổi máu trăng hoa gì, chỉ là cảm thấy bộ y phục này của Xuân Thủy cô nương, đẹp thì đẹp thật, hình như gọi là gấm tơ lụa, nhưng cũng hơi đề lộ dáng người...
Vào giờ khắc này, Trần Bình An âm thầm hạ quyết tâm, nếu sau này có tức phụ, khi ra ngoài không thể mặc như vậy, rất chịu thiệt. Xuân Thủy để cho Thu Thực đi đến phòng bếp bưng tới hộp thức ăn, hẳn là điểm tâm sáng, nàng hỏi Trần Bình An hôm nay có muốn đi ra ngoài một chút hay không, nàng thuận tiện giới thiệu một số chỗ du ngoạn trên chiếc thuyền này, trên lưng côn ngư, hầu như mỗi chiếc đò vượt châu trên đời này đều sẽ có vùng đất son phán rực rỡ, nàng nửa cố ý nửa vô tình đi lướt qua, trừ thứ đó ra, có cửa hàng đủ loại, có quán rượu sòng bạc, có cửa hàng binh khí, có dịch trạm phi kiếm đưa tin, nhiều vô số, đủ loại, có thể nói chim sẻ tuy nhỏ, nhưng ngũ tạng có đủ, Trần Bình An nghe mà trân trối, không thua kém chút nào so với trần nhỏ quê nhà.
Ba người cùng nhau ăn bữa sáng phong phú, Trần Bình An vẫn là không định đi ra ngoài dạo chơi, cảm thấy luyện quyền nhiều rồi thì có thể ở trong thư phòng kia đọc sách.
Đối với điều này Xuân Thủy Thu Thực đương nhiên không có dị nghị, nhưng Thu Thực vẫn là có chút tiếc nuối, thật ra nếu khách nhân trong phòng mình mua sắm ở côn thuyền, các nàng sẽ có tiền thưởng, lịch sử mậu thương trên côn thuyền Đả Tiếu sơn, từng có một người có cử chỉ kinh người khiến người khác nghẹn họng nhìn trân trối, có một vị tỳ nữ nhờ vậy một đêm phát nhanh, lúc ấy khách nhân nàng chăm sóc chỉ là ngủ lại ở phòng tầm thường, nhưng nàng vẫn tận tâm hết sức, cần thận chu đáo, không chậm trễ nửa điểm, cuối cùng không ngờ rằng người trẻ tuổi không bắt mắt kia lại chính là của một tiên gia hào phiệt hàng đầu đi ra ngoài ma luyện, một ngày trước khi chuẩn bị rời thuyền, hắn mang theo tỳ nữ đi ngang qua từng cửa hàng một, ngay cả cửa cũng không đi vào, cứ như vậy một hơi mua hết toàn bộ hàng hóa trong toàn bộ cửa hàng trên côn thuyền hạng nhất, mí mắt cũng không nháy một chút, chỉ riêng chia lãi theo phần trăm thôi, đó là một khoản tài phú con số thiên văn.
Cái này đại khái chính là cuộc đời vô thường, không chỗ nào không phải thanh sơn.
Trần Bình An cứ như vậy trải qua những ngày buồn tẻ chán ngắt, Xuân Thủy vẫn bình thường như cũ, Thu Thực lại có chút nhàm chán, công tử ca kia thật là không thú vị, mỗi ngày hoặc là ở đài ngắm cảnh đi quyền giá kỳ quái, tới tới Iui lui, nhẹ nhàng chậm chạp, không có khí thế chút nào, nhìn miết khiến nàng phát chán, hoặc là đứng ở nơi đó đối diện biển mây xa xa, hoặc là mặt trời mọc mặt trời lặn, vẫn không nhúc nhích, có thể đứng suốt một canh giờ không dịch bước.
Nhiều nhất chính là ở thư phòng đọc sách luyện tự, Thu Thực ngay từ đầu còn giúp đỡ mài mực, chỉ là xem Trần Bình An viết chữ theo trật tự nề nếp hồi lâu, thật sự là không hưng thú nỗi, nhưng thật ra tỷ tỷ Xuân Thủy, thủy chung đứng ở bên cạnh thiếu niên, thi thoảng đứng mỏi chân sẽ an vị ở bàn học cách đó không xa, Thu Thực vì chuyện này còn lén cười đùa tỷ tỷ, cái này gọi là hồng tụ thêm hương tay trắng mài mực, đặt giữa tài tử giai nhân, thường xuyên qua lại, nên đôi bên mến thương cùng chăn cùng ô. Khiến tỷ tỷ Xuân Thủy tức cười đến hung hăng nhéo nàng một cái.
Trần Bình An mỗi ngày khi ăn cơm đều sẽ hỏi hôm nay côn thuyền đi trên không bản đồ vương triều nào, còn có thể để cho Xuân Thủy Thu Thực giúp đỡ giới thiệu phong thổ vương triều này, sau khi nghe các nàng kể chuyện, mới biết được thì ra Bảo Bình châu mặc dù bé nhất trong chín lục địa của Hạo nhiên thiên hạ, nhưng vẫn khiến cho Trần Bình An cảm thấy quốc gia đông đúc, chỉ mỗi dòng họ hoàng đế, cũng đã một lưới bắt hết dòng họ trong bộ Bách Gia Tính.
Mà Nam Giản Quốc ở trung bộ Bảo Bình châu, cách thư viện Quan Hồ một trong bảy mươi hai thư viện nho gia cũng không xa xôi.
Nói đến nho gia học cung và thư viện, Trần Bình An liền tò mò hỏi vì sao Bảo Bình châu cộng thêm thư viện Sơn Nhai, cũng mới hai tòa mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận