Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1510 - Mấy Tòa Thiên Hạ Mấy Người (1)



Chương 1510 - Mấy Tòa Thiên Hạ Mấy Người (1)




Buổi tối hôm nay, Bùi Tiền và Lý Hòe trốn ở bên ngoài sân nhỏ, hai người đã hẹn cùng nhau bịt khăn đen, giả trang làm sát thủ, lén lút đi "ám sát" Thôi Đông Sơn thích ngủ hành lang ở trúc xanh.
Không thể uổng công đọc nhiều tiểu thuyết giang hồ diễn nghĩa mà không dùng được chút nào.
Bùi Tiền phóng khoáng cho Lý Hòe mượn một thanh kiếm trúc.
Hai người đã thương lượng một hồi ở bên học xá của Lý Hòe, cảm thấy không thể nào đi vào đường cửa sân, mà phải leo tường mà vào, không như vậy thì không thể hiện ra được phong phạm cao thủ và giang hồ hiểm ác.
Lưu Quan và Mã Liêm đều muốn gia nhập, đảm nhận vai trò binh tốt cho công chúa điện hạ Bùi Tiền, chỉ tiếc bị Bùi Tiền nghiêm chỉnh thẳng thắn từ chối đầy quyết đoán, nói bọn hắn chỉ mới được xem là thiếu hiệp mới ra đời, học nghệ không tinh thông, không thể giết được đại ma đầu, chỉ có thể chịu chết.
Hai người đi tới con đường nhỏ yên tĩnh bên ngoài bờ tường sân viện, chính là nơi lúc trước từng giở chiêu chống sào nhảy qua tường, Bùi Tiền xung phong nhảy lên đầu tường, sau đó liền ném cây gậy leo núi đã lập nhiều đại công trong tay cho Lý Hòe đang đứng phía dưới lòng đầy chờ mong.
Lý Hòe nhảy lên đầu tường không hề xảy ra chút sơ suất nào, Bùi Tiền liền nhìn nó với ánh mắt tán thưởng, Lý Hòe ưỡn ngực, học người nào đó vuốt vuốt tóc.
Chẳng qua là khi hai người rơi xuống đất, Bùi Tiền như mèo con im hơi lặng tiếng, Lý Hòe lại thoải mái phát ra động tĩnh không nhỏ.
Bùi Tiền bực mình nói: "Lý Hòe, ngươi làm sao vậy hả, gây ra tiếng động lớn như vậy, định khua chiêng gõ trống à? Đó gọi là đánh trận sa trường chứ không gọi là xâm nhập đầm rồng hang hổ bí mật ám sát đại ma đầu. Làm lại!"
Lý Hòe tự biết mình đuối lý nên cũng không cãi lại, nhỏ giọng hỏi: "Vậy làm sao chúng ta rời khỏi sân để đi ra bên ngoài?"
Bùi Tiền trợn mắt nói: "Đi cửa chính, dù sao lần này đã thất bại rồi."
Hai người rời đi từ cửa sân vốn không cài then, lại quay trở ra tới con đường nhỏ bên ngoài tường sân.
Nằm ở hành lang bên kia, Thôi Đông Sơn liếc mắt một cái.
Bùi Tiền cầm gậy leo núi trong tay, thì thầm một câu lời thoại khai kịch, "Ta là một người trong giang hồ thiết huyết tàn khốc."
Lý Hòe học theo, "Ta là một sát thủ mang tấm lòng từ bi, ta giết người không chớp mắt, trên giang hồ ta gây nên những trận gió tanh mưa máu…"
Bùi Tiền hơi bất mãn, "Lải nhải nhiều như vậy làm gì chứ, trái lại sẽ làm khí thế bị yếu đi. Ngươi xem trên sách những hiệp khách tiếng tăm lừng lẫy nhất kia, tên hiệu tối đa chỉ có bốn năm chữ, nhiều hơn thì giống ai chứ?"
Lý Hòe cảm thấy rất có lý, giả bộ như mình đang đội một chiếc đấu lạp (mũ rộng vành), vừa học theo người nào đó thò tay đỡ lấy đấu lạp, một tay đỡ lấy kiếm trúc bên hông, "Ta là một sát thủ và kiếm khách có tấm lòng từ bi."
Hai người trước sau leo lên đầu tường, lần này hai người rơi xuống đất đều không xảy ra chút sơ suất nào.
Sau đó Bùi Tiền cùng Lý Hòe một trước một sau lăn cù mèo mấy vòng trong sân.
Đây là trình tự mà hai người họ đã “lên kế sách từ trước”, bằng không thì cứ chảy thẳng lên bậc thang, cho Thôi Đông Sơn một đao một kiếm, cả hai đều cảm thấy làm chuyện như vậy quá nhàm chán.
Lăn xong rồi đứng dậy, rón ra rón rén như mèo chạy lên bậc thang, từng người đưa tay đè lên đao trúc cùng kiếm trúc, Bùi Tiền đang muốn một đao chém chết “Đại ma đầu" tiếng xấu vang danh giang hồ, thình lình Lý Hòe hét lên một câu "Ma đầu mau chịu chết!"
Bùi Tiền trong giây lát dừng bước lại, quay đầu trợn mắt nhìn Lý Hòe, thấy vậy Lý Hòe cũng ngây người ra, "Sao á?"
Bùi Tiền hỏi: "Không phải ngươi là một sát thủ tới lui vô ảnh vô tung không để lại tên tuổi hay sao? Trước khi giết người thích khách sẽ lải nhãi như vậy sao?
Lý Hòe bừng tỉnh đại ngộ.
Bùi Tiền dậm chân một cái, "Làm lại đi!"
Lý Hòe xin lỗi không thôi.
Hai người hồn nhiên không xem "Ma đầu" kia ra gì.
Hai người một lần nữa chạy về hướng cửa sân.
Thôi Đông Sơn ngồi dậy, bất đắc dĩ nói: "Ta làm một đại ma đầu khoanh tay chịu chết mà còn thấy mệt hơn so với các ngươi."
Đi ra tới sân rồi, Bùi Tiền dạy dỗ: "Lý Hòe, ngươi còn làm ăn ẩu tả thì sau này ta sẽ không dẫn ngươi đi xông pha giang hồ nữa."
Lý Hòe cam đoan: "Tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm nữa!"
Bùi Tiền đột nhiên hỏi: "Hôm nay ta mới chỉ là đệ tử ký danh, địa vị trong bang phái còn không bằng ngươi. Sau khi lập được nhiều công lao danh chấn giang hồ, ngươi nói coi Bảo Bình tỷ tỷ có thể đề bạt ta làm tiểu đà chủ hay không?"
Lý Hòe gật đầu nói: "Chắc chắn là được! Nếu như Lý Bảo Bình thưởng phạt không phân mình thì cũng không sao hết, ta sẽ nhường chức tiểu đà chủ lại cho ngươi, ta làm phò trợ là được rồi."
Bùi Tiền làm ra vẻ nói: "Không ngờ Lý Hòe ngươi võ nghệ bình thường, nhưng lại là một hiệp khách thực thụ tràn đầy nhiệt tình."
Lý Hòe phản bác: "Sát thủ, kiếm khách!"
Kết quả hai đứa nhỏ mỗi người ăn trọn một cái cú đầu, "Trễ thế này rồi còn chưa chịu đi ngủ, ở đây làm gì đó hả?"
Bùi Tiền vừa nhìn thấy là Trần Bình An, lập tức đưa chân đạp Lý Hòe một cái, Lý Hòe hào khí vượt mây nói: "Là ta mời Bùi Tiền, cùng ta đi trừ hại cho dân, ám sát đại ma đầu Thôi Đông Sơn."
Trần Bình An cười nói: "Được rồi, đại ma đầu sẽ giao cho đại hiệp khách võ công cái thế đối phó, hai người các ngươi hôm nay còn chưa làm xong việc của mình, lam xong đi rồi tính tiếp."
Bùi Tiền lấy lại cây kiếm trúc nơi Lý Hòe rồi đi tới gian phòng bên hông để ngủ, lúc trước nó vẫn luôn ngủ với Lý Bảo Bình ở học xá, chẳng qua hôm nay là ngoại lệ.



Bạn cần đăng nhập để bình luận