Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1674: Phi Điểu Tuyệt Tích Trong Băng Quật (6)

Chương 1674: Phi Điểu Tuyệt Tích Trong Băng Quật (6)Chương 1674: Phi Điểu Tuyệt Tích Trong Băng Quật (6)
Ngoài cửa là Thái Kim Giản, Phù Nam Hoa, Hứa thị Thanh Phong Thành, Bàn Sơn Viên Chính Dương Sơn, có cô bé la hét muốn dời Phi Vân Sơn về làm vườn hoa nhỏ nhà mình.
Đó là lần đầu tiên Trần Bình An tiếp xúc với người lữ khách xa lạ bên ngoài thị trấn, họ đều là những kẻ cao vời, là thần tiên trong mắt đám phu tử phàm tục.
May mắn thay, trong số những người đó, có một cô gái từng nói rằng "đã là đường lớn thì không nên để bản thân giới hạn trong cái nhỏ hẹp”.
Trần Bình An đến hồ Thư Giản.
Khi thiện và ác bên trong của bản ngã giằng xé nhau đến nỗi máu chảy thịt tan thì con người mới phát hiện ra rằng, trái tim mình có vô vàn khiếm khuyết, vô vàn mảnh vỡ.
Ví dụ, phải bắt đầu thừa nhận bản thân là người trên núi, hoặc ít nhất cũng được coi là một nửa người trên núi.
Nếu không vì những kẻ như Bàn Sơn Viên, khiến hắn luôn tự phủ định mình, đó chính là sự thiếu sót trên con đường bước đến đại đạo.
Thế nên, năm ấy ở Ngẫu Liên phúc địa, hắn đã xây lên một câu cầu màu vàng giữa sông dài thời gian, nhưng từ trong thâm tâm, Trần Bình An luôn nói với chính mình.
Chỉ cần hắn bước lên đó thì chắc chắn cây cầu sẽ sụp xuống, và hắn, cũng sẽ gieo mình xuống dòng sông kia.
Trần Bình An thở dài: "Một cơ hội xoay người mà... Lần này ngươi lại thất thần, Tiểu Nê Thu, ta cho ngươi hai cơ hội, kết quả ngươi vẫn không dám giết ta?"
Nó lạnh giọng: "Không phải tất cả vẫn nằm trong tính toán của ngươi sao? Theo cách nói của ngươi thì quy tắc ở khắp mọi nơi, nhưng ở chỗ này, ngươi lại ẩn đi các quy tắc của mình, đó có thể là một trận pháp bí mật, có thể là một trận pháp bẩm sinh có tác dụng khắc chế ta, tất cả đều có thể. Hơn nữa, chính ngươi đã nói, giết ngươi, ta lại có lợi ích gì, mất một chỗ dựa vô ích, hay là mất một lá bùa hộ mệnh." Trân Bình An cười nói: "Vậy có tính là đạo lý của ta đã được chứng hay không?"
Vẻ mặt nó ta thoáng hiện nét châm chọc: "Vậy ý ngươi là một người như ta, chỉ biết chọn đạo lý mình muốn?"
Trần Bình An khẽ lắc đầu.
Nó cười mỉa: "Tiên sinh có điều gì dạy bảo? Thán Tuyết xin được rửa tai lắng nghe."
Trần Bình An mở miệng nói: "Ngươi không phải là con người, mà chỉ là một con súc sinh mà thôi. Sớm biết như thế, năm đó ở động Lý Châu ta đã không đưa ngươi cho Cố Xán thò lò mũi xanh mà nấu lên ăn luôn đi, thì lấy đâu ra lắm chuyện vớ vẩn như hiện tại."
Nó cười mỉm: "Ta không giận, như vậy lại không hợp với ý của ngươi nhỉ. Ta sẽ không cho ngươi cơ hội lừa ta nữa."
Trần Bình An tấm tắc: "Có tiến bộ. Nhưng ngươi không hoài nghi ta chỉ đang phô trương thanh thế sao?"
Nó lắc đầu: "Dù gì sau lần nói chuyện thẳng thắn đó ta cũng đã được lợi nhiều rồi, ngoài ra, ta còn hiểu ra một chuyện, Trần đại tiên sinh bây giờ đang vì bản thân làm việc thiện, hành sự thiện, ta thì không làm được những việc này, ta ngoan ngoãn đứng bên cạnh ngươi, không tiếp tục phạm sai lầm là được rồi; không cho ngươi có lí do để nhằm vào ta, như vậy chẳng phải càng khiến ngươi thấy ghê tởm hơn à? Thưa Trần tiên sinh rõ ràng là người thông minh, nhưng lại thích tuân theo cái thứ quy tắc cứng ngắc, thích rao giảng đạo lý cao vời. Giết ta, con đường tu đạo của Cố Xán sẽ bị ảnh hưởng, cầu trường sinh chắc chắn sẽ gãy nát, hắn không nghị lực, không kiên cường bằng ngươi được, một khi ngã xuống mà không có cách vực dậy bản thân, hắn chắc chắn sẽ trở thành kẻ bỏ đi, Trần tiên sinh thật sự nhẫn tâm sao?"
Trần Bình An gật đầu: "Đúng thế, Ốc sên thò lò mũi xanh sao so được với ta? Một người ngay cả mẫu thân mình là kẻ ra sao cũng không rõ, ngay cả một con súc sinh nối liền với đại đạo nghĩ như thế nào cũng không hay, rồi cả Lưu Chí Mậu, trừ biết dùng bạo lực áp chế mọi việc ra thì không biết làm thế nào để khống chế nhân tâm, ngay cả Lữ Thải Tang cũng không biết làm thế nào để có được chiến thắng thật sự, thậm chí ngay cả kẻ ngốc như Phạm Ngạn cũng không muốn suy nghĩ thêm một chút xem rốt cuộc hắn ta có phải kẻ ngốc thật hay không... thậm chí còn không biết phải suy tính đến cái rủi ro tệ nhất, một Cố Xán như vậy, hắn lấy cái gì so với ta? Bây giờ ngươi ta còn trẻ, nhưng kể cả khi ở hồ Thư Giản, có cho hắn ta thêm mười năm, thêm hai mươi năm nữa, hắn cũng không nghĩ xa được đến vậy."
Một lời nói, như gió lướt qua mặt hồ, hết sức thong dong.
Trần Bình An dựa lưng vào ghế, lòng bàn tay vô cùng ấm áp: "Thế sự kì lạ như vậy đấy, ta giết Hoàng Thiện Hà Yêu nhưng kết quả lại mang nghiệp chướng vài người, Cố Xán lấy đi bao mạng người vô tội ở hồ Thư Giản, đương nhiên cũng có vài kẻ chết đúng tội, cơ mà đó chỉ là một nhóm người rất nhỏ, thế nhưng lại thành đại nhân quả, tăng phúc báo. Hồ Thư Giản các ngươi, thật sự là một chỗ khiến người ta dở khóc dở cười, nếu không nhằm vào những phu tử phàm tục kia mà chỉ ra tay với đám sơn trạch dã tu, phỏng chừng người chết sạch rồi cũng chỉ nhận được một câu công tội bù trừ? Tất nhiên, ta không dám khẳng định, chỉ là một suy đoán trong khoảng thời gian nhàm chán mà thôi."
Thật là, dở khóc dở cười.
Đối với cái nơi như hồ Thư Giản kia, có lẽ cách nói này còn được vận dụng đi vận dụng lại nhiều lần nữa.
Người sống là như vậy, người chết cũng không ngoại lệ.
nó ta vẫn cười tủm tỉm: "Ta không phải Trần tiên sinh, ta thật sự không quan tâm đến mấy cái chuyện đau đầu nhức óc đó. Còn chuyện Trần tiên sinh mắng ta là súc sinh, thôi thì Trần tiên sinh vui là được, huống hồ Thán Tuyết đúng là như lời tiên sinh nói."
Trần Bình An cười rạng rỡ: "Lúc trước còn ở quê nhà, dù đã có hai lần du lãm khắp vạn dặm giang hồ cũng chưa từng nghĩ bản thân là người tốt, dù cho hai người rất quan trọng đều nói ta là người tốt, ta vẫn không tin lấy nửa phần. Thế mà đến cái chỗ hồ Thư Giản của các ngươi ta lại thành Thánh Nhân, bậc đạo đức cơ đấy. Thế đạo cái phân chó, quy tắc hồ Thư Giản cũng đều là phân chó. Các ngươi đều liếm đến nghiệm rồi à?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận