Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1661: Lại Thêm Một Mùa Tuyết Rơi (1)

Chương 1661: Lại Thêm Một Mùa Tuyết Rơi (1)Chương 1661: Lại Thêm Một Mùa Tuyết Rơi (1)
Ánh chiều tà ngả dần về Tây, chân trời phủ đầy những đốm mây giống như vảy cá chép vàng rực, tạo thành một con cá chép vàng kim khổng lồ đang trôi nổi giữa bầu trời. Nó to đến mức con người không thể thấy trọn vẹn toàn thân.
Chủ sự phòng Điếu Ngư ở đảo Thanh Hạp, một tu sĩ Long Môn cảnh có lai lịch lâu đời đích thân dắt theo một thiếu niên nhút nhát xuống thuyền cập bến, rồi cùng đi về phía Sơn Môn.
Tu sĩ luyện khí của phòng Điếu Ngư đảo Thanh Hạp giống như Niêm Can Lang của Vương triều Đại Ly. Tu sĩ già tên là Chương Yểm, một cái tên kỳ lạ đậm mùi nữ tính, nhưng lại là thân tín của Tiệt Giang chân quân - Lưu Chí Mậu. Chương Yểm là tu sĩ đi theo Lưu Chí Mậu sớm nhất, không ai sánh bằng. Hồi đó Lưu Chí Mậu vẫn chỉ là một dã tu Quan Hải cảnh, Chương Yểm lại xuất thân từ dòng dõi tiên sư chính tông, hơn nữa lúc đó cũng đạt đến Quan Hải cảnh. Chuyện xưa về thế hệ trước của đảo Thanh Hạp qua vài lần rượu cũng kể không hất.
Thiếu niên tên là Tằng Dịch, là một hạt giống tốt vừa được khai quật ở đảo Mao Nguyệt, trời sinh đã thích hợp với tu hành quỷ đạo. Có điều tư chất tốt cũng không có nghĩa là y sẽ có một tương lai tốt ở hồ Thư Giản. Nếu như không có phòng Điếu Ngư đảo Thanh Hạp can thiệp, thiếu niên Tằng Dịch sẽ bị đảo chủ sự dụng để nuôi dưỡng cổ linh và bồi dưỡng quỷ thai. Giai đoạn đầu, cảnh giới của thiếu niên chắc chắn sẽ tăng lên rất nhanh, giống như thật sự là thiên chi kiêu tử được đảo Mao Nguyệt dốc sức bồi dưỡng. Trên thực tế, cái ngày mà Tằng Dịch leo lên trung ngũ cảnh thì chính là lúc bị mổ hồn rút phách, đến lúc đó thiếu niên sẽ biết cái gì gọi là "Kẻ may người rủi chuyện thường ai hay".
Chương Yểm là một tu sĩ tính tình nhạt nhẽo, không thích dông dài với ai, khi ở bên Lưu Chí Mậu, Chương Yểm cũng không có nhiều lời. Nhưng chuyện lần này rất quan trọng, ông ta không thể không nhắc nhở lần nữa: "Tằng Dịch, vị cung phụng Trần tiên sinh của chúng ta, có rất nhiều sự tích về hắn, chắc ngươi cũng từng nghe qua đó là một nhân vật rất lợi hại. Đến nay hắn đang sống ở gần cửa núi, lát nữa ngươi trông thấy Trần tiên sinh thì không cần nói lời hay giúp ta và đạo Thanh Hạp, cứ nói dựa theo tình hình thực tế. Ở đảo Mao Nguyệt, ngươi cũng đã tận tai nghe thấy kế hoạch mà sư phụ và sư tổ ngươi đã thú nhận với ta. Cho nên xét cho cùng cái mạng nhỏ này của ngươi cũng coi như là Trần tiên sinh cứu về. Hơn nữa ta biết ngươi đang lo lắng điều gì, có phải là "Mới thoát đầm rồng lại vào hang hổ' không? Không ngại nói thẳng với ngươi, Trần tiên sinh này chắc chắn sẽ không hại ngươi. Ngươi ở đảo Mao Nguyệt chỉ có kết cục là chết bi thảm thôi, đến đảo Thanh Hạp chúng ta mới là cơ duyên tu đạo chân chính. Nói thật, ngay cả ta cũng khá hâm mộ ngươi, ở động phủ tiên gia, cho dù là những tiên sư thuộc dòng chính gia phả tổ sư đường cũng không có vận may giống như ngươi đâu."
Tính tình Tằng Dịch mềm yếu, ở đảo Mao Nguyệt bị dọa sợ mất mật, cũng bị sư phụ làm tổn thương thấu tâm can, lúc này có hơi kinh hồn bạt vía. Y không ngừng gật đầu, lòng nghĩ: Tình hình có tệ mấy đi nữa cũng không tệ bằng ở đảo Mao Nguyệt.
Chương Yểm im lặng một lúc rồi chậm rãi nói: "Chỉ là sau này một bước lên mây cũng chớ quên gốc gác của mình. Dù sao cũng là đạo Thanh Hạp chúng ta đã lôi ngươi ra từ trong hố lửa, sau này bất kể là theo vị Trần tiên sinh đó đi đâu hưởng phúc, vẫn phải nhớ đến ơn cứu mạng này của đảo Thanh Hạp. Tằng Dịch, ngươi thấy thế nào?”
Tằng Dịch nuốt một ngụm nước bọt, đáp: "Đã hiểu, ta tuyệt đối sẽ không quên đại ân đại đức của thần tiên lão gia ngài đâu."
Chương Yểm mỉm cười: "Ta chỉ cần nghe ngươi nói những lời này một lần thôi, mai sau cứ khắc ghi trong lòng là được. Đừng cứ lúc nào cũng treo trên miệng nói hoài nói mãi, giống như một hũ rượu, ngày nay một ngụm, ngày mai một ngụm, rất nhanh thôi sẽ thấy đáy mà trong lòng cũng chẳng để tâm."
Tằng Dịch chỉ là một đứa mồ côi năm đó được sư phụ nhặt về đảo Mao Nguyệt từ trên phố Thạch Hào quốc. Sư phụ y trí nhớ tồi nên chỉ nhìn ra một chút manh mối, nhưng tổ sư gia Long Môn cảnh thì tuệ nhãn như thần, vừa liếc mắt đã nhìn ra căn cốt hiếm lạ của Tằng Dịch. Lão định vắt kiệt nguyên khí căn cốt của Tằng Dịch bằng bí pháp quỷ đạo tà môn, để nuôi dưỡng vài ba con Âm linh quỷ quái Trung ngũ cảnh. Trước kia lão tổ của đảo Mao Nguyệt đừng nói thẳng trước mặt Tằng Dịch, rằng nếu như bản thân lão có xuất thân từ đạo Thanh Hạp thì cũng sẽ không hám lợi trước mắt thế này, nói không chừng Tằng Dịch sẽ trở thành vị Kim Đan Địa Tiên đầu tiên ở đảo Mao Nguyệt. Quả thật là không có mấy vị thần tiên có thể chịu sự chà đạp của đồng tiền.
Nghe xong, dĩ nhiên là Tằng Dịch cảm thấy lạnh sống lưng, lạnh thấu tâm can.
Chuyện nên nói việc nên làm đều đã gần xong cả rồi, Chương Yểm dắt Tằng Dịch đi đến cửa, nhẹ nhàng gõ: "Trần tiên sinh, đã đưa người được chọn thích hợp đến cho ngài rồi."
Trong lòng Tằng Dịch bất chợt trào dâng một nỗi sợ hãi giống như bị thủy triều nhấn chìm, hai chân mềm nhữn.
Giống như lão thần tiên kia nói, sao y có thể không sợ mình từ hố lửa này lại nhảy vào một vạc dầu khác chứ?
Sau đó thiếu niên Tằng Dịch đã gặp được người đàn ông tên là Trần Bình An lần đầu tiên trong đời.
Cánh cửa được mở ra.
Tuy Tằng Dịch mới mười bốn tuổi nhưng dáng người đã cao lớn không thua gì người trưởng thành, cho nên không cần kiễng lên cũng có thể thấy rõ dung mạo của người đàn ông đó.
Người đó mặc một chiếc áo choàng bông màu lục lam, đầu cài một cây trâm bạch ngọc, thân hình thon dài, khuôn mặt gầy gò.
Dáng vẻ không giống với lão thần tiên Chương Yểm, cũng không giống quý công tử như Lữ Thải Tang, Nguyên Viên.
Sau đó người nọ mỉm cười nói: "Xin chào, ta tên là Trần Bình An. Còn ngươi tên gì?"
Tằng Dịch muốn nói chuyện, nhưng cả người cứ căng cứng, tứ chi cứng đờ, đôi môi khẽ mấp máy, sững sờ không thể thốt ra nửa chữ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận