Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1483 - Luyện Chế (5)



Chương 1483 - Luyện Chế (5)




Mao Tiểu Đông hỏi ngược lại: “Ngươi cảm thấy ba vị này, đang cầu điều gì?”
Trần Bình An lắc đầu không biết.
Mao Tiểu Đông nói: “Người đó nói với ta, ông ấy cũng không biết câu trả lời, nhưng có lẽ là hy vọng cho tất cả chúng sinh thế gian có linh hồn một loại tự do tiến gần đến ý nghĩa thật sự, một loại tự do mà ngươi không cần trả giá đắt đã có thể đạt được.”
Mao Tiểu Đông hỏi: “Có hiểu không?”
Trần Bình An thành thật trả lời: “Không hiểu.”
Mao Tiểu Đông cười: “Trần Bình An, bây giờ đệ không cần phải truy hỏi đáp án của câu hỏi này.”
Mao Tiểu Đông đứng dậy, nhấc một chân lên cách mặt đất hơn tác, lơ lửng trong không trung, sau đó nhấc cao hai lần: “Có đủ thứ để học, biết căn bản và chân ý, tiến hành theo tuần tự, dần dần lên cao, như vậy cho dù một người đứng ở nơi cao thế nào, tâm đều vững. Mặc kệ những bàng môn tà đạo rối loạn kia, ít nhất thì người đọc sách như chúng ta đều nên như vậy.”
Trần Bình An nhớ ra chuyện mình nói với Diêu Cận ở đỉnh núi vương triều Đại Tuyền, liên quan về từng vòng luẩn quẩn từ trong ra ngoài, từ nhỏ đến lớn, hắn lập tức hiểu ý bật cười: “Cái này ta hiểu.”
Mao Tiểu Đông ngồi trở lại, cười hỏi: “Hiểu thật sao?”
Trần Bình An gật đầu nói: “Hiểu thật!”
Mao Tiểu Đông giơ một bàn tay ra, cười nói: “Sự kết hợp của cả ba thiên thời địa lợi nhân hoa, vậy thì có thể luyện vật rồi.”
Trần Bình An nhắm mắt trước, nhẹ nhàng hít thở một hơi.
Một viên văn đảm màu vàng lặng lẽ lơ lửng trước người hắn.
Trần Bình An vẫn không vội lấy một hơi chân khí của võ phu thuần túy để ‘mở lò khai hỏa’, trái lại không hiểu sao lại nhớ đến chuyện thời niên thiếu của mình ở tổ trạch ngõ Nê Bình.
Hai tháng hai, rồng ngẩng đầu, chiếu sáng xà nhà, đào đập vào tường, xà trùng nhân gian không chỗ trốn…
Đại khái mới chỉ là khởi đầu hành tẩu giang hồ của Trần Bình An.
Lúc ấy rất nhiều người đều không gặp được.
Nhưng cứ đi từng bước như vậy, gặp được người này tới người khác.
Luyện quyền không vất vả. đọc sách rất đáng giá.
Kiên trì nói đạo lý với người khác vốn là một chuyện chưa chắc sẽ vui vẻ, nhưng sẽ không hối hận.
Vốn dĩ Trần Bình An ta cũng có thể có ngày hôm nay.
Thì ra ánh mắt của Ninh cô nương tốt như vậy sao?
Mao Tiểu Đông tức giận quát: “Tâm tình quá thoải mái rồi, dừng lại!”
Suýt chút nữa Mao Tiểu Đông lấy thước ra đánh, thở hồng hộc dạy dỗ: “Cho dù có cô nương mình thích, cũng phải luyện chế thành công vật bản mệnh rồi hẵng nhớ tới! Đến lúc đó ai quản ngươi muốn nhớ nhung mấy canh giờ, có phải vui như nở hoa không? Không biết nặng nhẹ!”
Trần Bình An hậm hực, vội lau mặt thu nụ cười trên mặt, rồi tập trung trở lại.
Mao Tiểu Đông nhìn như vô cùng tức giận, thật ra trong lòng mình lại vui vẻ, thầm nói, tiên sinh, thấy chuyện này đệ tử làm được không? Thỉnh cầu tiên sinh một lời khen chắc cũng không quá đáng nhỉ?
————
Ở đỉnh Đông Hoa sơn, lúc Mao Tiểu Đông ngồi đối diện Trần Bình An.
Trong thư viên còn có hai người ngồi đối diện nhau, Đổng Tĩnh đại nho tinh thông lôi pháp và một nửa đệ tử Lâm Thu Nhất.
Khi trời đất yên tĩnh, dòng chảy thời gian xuất hiện dấu vết biến hóa, Đổng Tĩnh nhíu mày, nhìn thấy chút khí chất của Lâm Thủ Nhất sắp không còn, hắn phất tay áo, ngăn cách ra một thế giới nhỏ, chỉ là vị đại nhỏ này có vẻ mệt mỏi.
Đổng Tĩnh trầm giọng nói: “Đừng phân tâm, giống như đọc sách thôi, thấy văn chương thánh hiền tuyệt không thể nói, tâm trạng có thể đắm chìm vào trong văn chương, đó là bản lĩnh, lôi ra ngoài được càng chứng tỏ công lực. Nếu không cả đời chỉ là tên mọt sách, nói gì đến việc đồng cảm với thánh hiền?”
Lâm Thủ Nhất gật đầu.
Đổng Tĩnh tiếp tục chủ đề trước đó: “Không cần vội. Tranh thủ mở ra thêm nhiều khí phủ bản mệnh rồi phá cảnh cũng không muộn, môn sinh Nho gia chúng ta luyện khí tu hành, tư chất tu đạo thể phách của bản thân không phải là điều quan trọng nhất, Nho gia đã là chính thống của Hạo nhiên thiên hạ, Nho sinh tu hành, xét cho cùng chỉ là tu hai chữ học vấn, ta hỏi ngươi, Lâm Thủ Nhất, tại sao có nhiều thế nhân rõ ràng biết đạo lý trên sách nhiều như vậy nhưng vẫn đần độn, thậm chí là làm việc bất chính?”
Lâm Thù Nhất trầm giọng nói: “Không biết đạo lý nào đó, không biết nền móng của học vấn nào đó, đương nhiên không biết lấy đạo lý đối nhân xử thế như thế nào, cho nên lời vàng ngọc quý giá sau khi đến tay đã ruột bông đổ nát, gió thổi liền bay mất, không cách nào chống rét, đến lúc đó oán trách đạo lý không phải đạo lý, sai lầm lớn.”
“Ngươi chỉ nói đúng một nửa, một nửa là sai, nhiều đạo lý của thánh hiền vốn không phải để thế nhân bắt lấy nhiều thứ thực tế bằng hai tay, mà là tâm có một chỗ để an tĩnh nghỉ ngơi mà thôi.”
Đổng Vĩnh vui vẻ gật đầu: “Vậy thì hôm nay ta chỉ nói với ngươi một câu ngôn ngữ thánh hiền, chúng ta chỉ bàn luận về câu nói này thôi.”
Lâm Thủ Nhất ngồi nghiêm chỉnh: “Nguyện nghe tiên sinh dạy bảo.”
Đổng Tĩnh hỏi: “Thánh nhân có câu, ‘quân tử bất khí’. Hiểu thế nào? Lễ ký học cung giải thích làm sao? Thuần Nho Trần Thị giải thích thế nào? Thư viện Nga Hồ hiểu làm sao? Đồng Thành phái năm xưa của Thanh Loan quốc thì thế nào? Còn bản thân ngươi sẽ giải thích ra sao?”
Lâm Thủ Nhất đã suy nghĩ xong hết, đang định trả lời một loạt câu hỏi này.
Đột nhiên phát hiện Đổng tiên sinh quay đầu nhìn ra cửa sổ, còn phân tâm hơn cả Lâm Thủ Nhất hắn.
Lâm Thủ Nhất do dự một lúc, thấy Đổng tiên sinh không có ý định thu ánh mắt lại thì cũng quay đầu theo.
Kết quả nhìn thấy một cái đầu treo ngoài cửa sổ.
Đổng Tĩnh tức giận nói: “Thôi Đông Sơn, ngươi làm gì đó?”
Mặt Thôi Đông Sơn vô tội: “Chẳng phải ta sợ Lâm Thủ Nhất hỏi đến đạo lý mà Đổng Tĩnh ngươi không trả lời được đây sao,thấy lúng túng quá nên ta giúp người giải vây.”
Đổng Tĩnh giơ ngón tay, trợn mắt nhìn: “Ngươi đi mau!”
Chuyện truyền đạo trang trọng nghiêm túc ra sao, kết quả lại để cục phân chuột của thư viện tiếng xấu vang xa này quấy rối ở đây.
Từ đầu đến cuối Thôi Đông Sơn lấy hai tay bám lấy bệ cửa sổ, hai chân cách đất, mắt chớp chớp: “Nếu ta không đi thì ngươi có ra tay đánh ta không?”



Bạn cần đăng nhập để bình luận