Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1809 - Hồ Thư Giản Cháy Nhà Ra Mặt Chuột (8)



Chương 1809 - Hồ Thư Giản Cháy Nhà Ra Mặt Chuột (8)




Cố Xán chỉ biết rằng Trần Bình An cảm thấy có chút áy náy với vị đảo chủ, nói rằng hắn nợ nàng ta một số tiền thần tiên nên lần này hắn quay trở lại hồ Thư Giản, cho dù Lưu Trọng Nhuận không đến đảo Thanh Hạp, Cố Xán cũng sẽ đến đảo Châu Thoa để nói một số chuyện với Lưu Trọng Nhuận, để tránh vị Lưu đảo chủ phong thái tuyệt vời này nhầm tưởng rằng Trần Bình An đã trốn nợ rồi. Lưu Trọng Nhuận của ngày hôm nay rất lợi hại, điều kỳ lạ nhất là mặc dù Lưu Trọng Nhuận đã để lộ ra tu vi thực sự của mình là kim đan địa tiên, nhưng vẫn có thể mở ra một con đường máu, có được một lá bài Bình An Vô Sự vào cửa theo phẩm cấp dưới sự ghen tị của tất cả các đảo chủ đảo lớn khác. Còn làm dấy lên nhiều lời đồn đoán, chẳng hạn như Tô Cao Sơn đã bị mê mẩn vẻ đẹp của Lưu Trọng Nhuận ròi sao? Hay là Quan Ế Nhiên, vị thanh niên quyền cao chức trọng đó lại thích những mỹ nữ xinh đẹp? Suy cho cùng, Lưu Trọng Nhuận chính là Trưởng công chúa điện hạ đã khiến kiếm tiên của hoàng thất Chu Huỳnh phải nhớ thương ngày đêm.
Tất nhiên, trong lòng Cố Xán biết rất rõ, không có thứ gì đẹp đẽ quyến rũ mà lại bẩn thỉu xấu xa như vậy, bởi vì Trần Bình An đã tiết lộ một số bí mật, với tư cách là công chúa của một đại vương triều đã mất nước, Lưu Trọng Nhuận đã sử dụng một kho báu bí mật trong thủy điện mà vương triều Chu Huỳnh chưa khai quật được để đổi lấy một tấm thẻ bài Bình An Vô Sự để hộ thân, không những bảo vệ được toàn bộ tài sản trên đảo Châu Thoa mà còn lên một bước lên trời và trở thành một trong những tu sĩ cung phụng ở Đại Ly.
Về việc Trần Bình An có làm mối bắt cầu ở đây hay không thì hắn ta không nói.
Lưu Trọng Nhuận nhìn thấy Cố Xán đứng lên chào đón mình, cười hỏi: "Trần tiên sinh khi nào mới trở lại hồ Thư Giản?"
Cố Xán lắc đầu nói: "Tạm thời vẫn chưa biết, nhưng trong tương lai gần khả năng không cao lắm."
Vẻ mặt của Lưu Trọng Nhuận bình thường, gật đầu rồi cứ định như vậy mà rời đi.
Cố Xán đứng dậy, đi theo Lưu đảo chủ, cùng nàng trò chuyện về những lời Trần Bình An đã nói.
Lưu Trọng Nhuận không tỏ rõ ý kiến, cũng không nói một câu chắc chắn, cứ vậy mà rời đi.
Cố Xán quay lại chiếc ghế tre nhỏ.
Kết quả là ở bên phà xuất hiện một quỷ tu từ phủ Chu Huyền.
Lưu Trọng Nhuận do dự một lát, sau đó dừng bước chân lại, thở dài nói: "Mã Viễn Trí, ngươi đã dây dưa nhiều năm như vậy, ngươi thấy có thú vị không? Nếu ngươi đã có ý định này, sao không chăm chỉ tu hành, phấn đấu để có thể nhanh chóng trở thành địa tiên chứ?"
Quỷ tu đổi sang một chiếc áo màu xanh lá cây đơn giản, nở nụ cười toe toét nói: “Trưởng công chúa điện hạ, rõ ràng người biết Trần Bình An không có ở đảo Thanh Hạp, nhưng người vẫn muốn đi đến đây một chuyến. Trong lòng ta cũng đã có dự tính của mình rồi."
Lưu Trọng Nhuận có chút khó chịu: "Cút khỏi đây đi."
Mã Viễn Trí không dám chặn đường nên ngoan ngoãn nhường đường, để cho Lưu Trọng Nhuận đi thẳng tới bến đò đến đảo Châu Thoa.
Chỉ là không khống chế được đôi mắt chó của mình, lén nhìn bóng lưng của Trưởng công chúa điện hạ, thật đúng là đã duy trì vóc dáng quá tốt.
Lưu Trọng Nhuận dừng bước rồi quay lại.
Nhìn Mã Viễn Trí nghiêm mặt nói: “Ngươi muốn tự đâm đầu vào đường chết sao?!”Mã Viễn Trí nuốt nước miếng, ấm ức nói: “Không phải là do ta lo lắng Trưởng công chúa điện hạ sau khi trải qua đợt sóng gió này sẽ trở nên hốc hác gầy gò hay không? Hiện tại cuối cùng ta cũng đã yên tâm rồi.”
Mã Viễn Trí nhân cơ hội này lại liếc nhìn bộ ngực của nàng ta một cái, đỉnh núi nhấp nhô, đẹp không thể tả.
Lưu Trọng Nhuận tức giận nói: “Chó không thể thay đổi thói quen ăn phân!”
Mã Viễn Trí oán hận nói: “Ta không cho phép Trưởng công chúa điện hạ chà đạp bản thân như vậy. Cho dù điện hạ có giẫm đạp ta dưới chân mình, ta cũng sẽ không có ý gì thán oán. Nhưng điện hạ nói mình như thế thì ta không đồng ý đâu. Trong lòng ta, Trưởng công chúa điện hạ vĩnh viễn là kỳ nữ quyến rũ và hoàn mỹ nhất trên thế giới..."
Lúc này, Lưu Trọng Nhuận mới phát hiện mình đã lỡ lời, thẹn quá hóa giận hất tay áo, tát tên quỷ tu này văng ra khỏi thuyền.
Sau khi Mã Viễn Trí ổn định lại cơ thể và tâm thần, cảm xúc lẫn lộn, nước mắt trào ra, hắn ta lau mặt, hắn ta cảm thấy biết bao nhiêu năm trải qua ngàn vạn ấm ức đau khổ, cuối cùng hắn ta cũng có được chút đền bù, lẩm bẩm: “Trưởng công chúa điện hạ, nữ nhân da mặt mỏng, xấu hổ không dám trực tiếp nói những lời tình tứ đó, không sao cả, đánh là hôn mắng là yêu, ta hiểu hết mà.”
Sau khi Lưu Trọng Nhuận lên thuyền, đã sử dụng tiên thuật của mình để điều khiển chiếc thuyền và nhanh chóng rời đi.
Nàng ta thực sự phiền cái tên rác rưởi, đầu óc bị chập mạch đó vô cùng.
Mã Viễn Trí gật đầu, nở nụ cười rạng rỡ, lông mày càng lúc càng gian xảo: "Trưởng công chúa điện hạ đã xấu hổ như vậy, chính là chuyện trăm năm hiếm thấy, xem ra đã thực sự có ý định mở rộng lòng với ta. Có cơ hội rồi, chắc chắn có cơ hội! Trần Bình An, ngươi cứ chờ uống rượu mừng đi! Đúng là huynh đệ tốt mà! Nếu không phải ngươi nói với ta rằng khi đối xử với nữ tử, nên suy nghĩ nhiều hơn về hàm ý trong lời nói của bọn họ, làm sao ta có thể nghĩ đến khổ tâm của Trưởng công chúa điện hạ được cơ chứ? Nàng ấy muốn ta mau chóng trở thành một kim đan địa tiên, chẳng phải đang thầm ám chỉ ta là một tên nam nhân trai tráng, không nên kém quá xa nàng ấy sao? Chẳng phải là đang lo lắng trong lòng ta có chút khúc mắc với kim đan của điện hạ sao? Nếu điện hạ không có lòng với ta, việc gì lại phải khổ tâm nói những lời như vậy? Trần tiên sinh à Trần tiên sinh, Trần huynh đệ! Ngươi thực sự là đại ân nhân của ta!
Sau khi quỷ tu vô cùng vui vẻ nghênh ngang rời đi.
Tằng Dịch cảm thấy hơi mông lung về mối quan hệ giữa quỷ tu và đảo chủ của đảo Châu Thoa, thấp giọng hỏi: “Vị quỷ tu tiền bối này có phải đã hiểu lầm điều gì đó rồi không?”



Bạn cần đăng nhập để bình luận