Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 810: Trên Đỉnh Quần Sơn Có Võ Thần (8)

Chương 810: Trên Đỉnh Quần Sơn Có Võ Thần (8)Chương 810: Trên Đỉnh Quần Sơn Có Võ Thần (8)
Chương 810: Trên Đỉnh Quân Sơn Có Võ Thần (3) Có một vị lão giả mặc trường bào
lưng đeo trường kiếm đứng ở trên miệng núi lửa, sau khi một kiếm đâm trúng nam tử trọng đồng kia, lão nhân tiếng nói như sắm minh vang vọng đáy giếng,"Rốt cuộc cũng tìm được ngươi, ngươi vương bát đản đáng chịu ngàn đao! Đừng giả chết, ta biết mạng ngươi cứng rắn thật sự, không sao hết, là chính ngươi lựa chọn vùng đất tử địa không thể trốn thoát này, sau khi táng thân như thế, rơi vào đó trở thành thi cốt vô tồn, một thân tội nghiệt của ngươi nói không chừng còn có thể giảm bớt vài phần."
Lão giả đưa hai ngón tay ra đồng
thời khép lại, vòng đến sau lưng, nhẹ nhàng chạm lên chuôi kiếm.
Bội kiếm ra khỏi vỏ, nhảy lên tới tận trời, sau đó cấp tốc hạ xuống, từ miệng núi lửa thẳng đến biển lửa kia, khi trường kiếm chui vào bên trong biển lửa nham thạch nóng chảy kia, ầm ầm nỗ vang, bắn ra hỏa diễm tung tóe cao mấy trượng.
Bên trong biển lửa, mơ hồ có bóng người mờ ảo tấn mãnh du duệ, thanh trường kiếm kia giống như xiên cá, nhiều lần tấn mãnh đâm tới.
Bốn phương dưới chân núi, mỗi phương có một người đang chậm rãi lên núi, có lão đạo nhân đang dán một tắm phù lục lên trên từng khối đá núi, có tăng nhân hai tay kết ấn, sau đó nhẹ nhàng vỗ về phía đại địa. Có người cầm trong tay một bức hoạ cuộn tròn bức coi như không có điểm cuối trải từ chân núi hướng về phía trước, như địa y trải trên đất. Cũng có thanh sam lão giả cầm trong tay bút lông, múa bút vầy mực lên mặt đất, viết xuống từng câu dạy bảo của Nho gia thánh nhân.
Lão nhân trên đỉnh núi trong lúc ý đồ dùng song kiếm chém giết hung nhân, tự giễu nói: "Ta đường đường kiếm tu Kim Đan cảnh, đuổi giết một võ phu giang hồ chưa tới cảnh thứ bảy, thế mà cần phí nhiều công sức phức tạp như thế."
Lão nhân nghĩ đến chuyện thê thảm kia, không chỉ là tai họa của tông môn hắn, còn có trên núi dưới núi vô số mạng người oan uồng, vị Kim Đan kiếm tu này trong lòng giận dữ, vẻ mặt tức giận nói: "Ngươi loại này giết người chỉ vì tìm niềm vui, chết không đủ đền tội! Chết trăm lần cũng không đủ!"
Hai quân giằng co, nồi trống chắn thiên.
Bên trong một đại quân, một tòa đài cao lâm thời dựng lên mà thành, thế mà có một vị nam tử mặc cắm y lười biếng nằm nghiêng ở trên giường, nhìn còn chưa đến ba mươi tuổi, có hai cô gái tuổi thanh xuân quốc sắc thiên hương ngồi ở hai bên giường, một người vuốt ve huyệt Thái Dương cho nam tử trẻ tuổi, một người cong lưng cúi người nhẹ nhàng đâm bắp chân cho nam tử.
Càng không thể tưởng tượng phía sau nam tử là một cây đại kỳ chủ soái dựng đứng đang bay phất phới. Một mỹ nhân dung mạo tuyệt mỹ nhưng mang tư thái tỳ nữ thật cần thận đắm bên sườn bắp chân nam tử, nàng liếc mắt nhìn nữ tử kia, cười duyên dáng nói: "Công tử, nghe nói lần này trận doanh đối phương, có một vị kiếm tu bát cảnh cùng một binh gia tu sĩ cửu cảnh giúp đỡ áp trận. Xem ra chồng trước của Hiệt Tú nhà chúng ta, thật sự rất yêu Hiệt Tú, xung quan nhất nộ vi hồng nhan (1) thật sự là vui buồn lẫn lộn, công tử, bằng không ngươi cứ mang Hiệt Tú trả lại cho người ta đi, gương vỡ lại lành, cũng là chuyện tốt đẹp, dù sao..."
(1) Trích từ hai câu thơ "Đỗng khốc lục quân câu cảo tố, xung quan nhất nộ vi hồng nhan". Dịch nghĩa: Quân binh khóc thảm treo tang trắng, Tướng quân phẫn nộ vì hồng nhan, xuất xứ từ câu chuyện thời cuối Minh đầu Thanh khi tướng quân Ngô Tam Quế vì Trần Viên Viên mà đưa quân Thanh vào Sơn Hải Quan.
Nói tới đây, mỹ nhân khêu gợi nâng lên một tay, che miệng cười duyên,"Dù sao công tử ngươi cũng nhám nháp gần xong Hiệt Tú cô nương của chúng ta rồi, huống chỉ nàng lại là người lòng dạ hẹp hòi, chưa bao giờ nguyện cùng chia mưa móc với bọn tỷ muội, chẳng phải là làm hại công tử mát hứng? Trên đời này nào có nha hoàn dã man như vậy."
Cô gái tuyệt sắc tên gọi là Hiệt Tú kia ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ là lây hai tay ngón cái nhẹ nhàng để ở trên huyệt Thái Dương của nam tử cầm y, động tác mềm nhẹ cần thận xoa nắn. Nam tử cẩm y híp mắt cười nói: "Hiệt Tú thẹn thùng, công tử ta đau lòng nàng, về phần ngươi, là chịu được dày vò, nếu công tử ngốc nghéch xót thương ngươi, chỉ biết thương tiếc, không hiểu phong tình, ngươi còn không tạo phản?"
Cô gái đấm chân vẻ mặt xuân ý, đối với "Hiệt Tú" kia khẽ nhếch mi. Người sau hồn nhiên bát giác đối phương khiêu khích.
Nam tử cẩm y nhẹ nhàng nhắc chân,"Cởi giày cho công tử!"
Nàng kia trong nháy mắt ánh mắt trở nên cực nóng, quỳ rạp xuống trước giường, hai tay run rầy tháo đôi giày cho nam tử cẩm y.
Nam nhân ngồi dậy, duỗi cái lưng mỏi,"Phù Diêu châu chúng ta, thế mà chỉ lớn hơn một chút so với Bảo Bình châu kia, thật không thú vị." Hắn đi chân không, đưa tay mò vào cổ áo cô gái "Hiệt Tú", cuối cùng lấy ra một viên cầu màu vàng mang theo nhiệt độ cơ thể mỹ nhân, sờ nhẹ một cái, nháy mắt mặc vào một bộ bảo giáp màu bạc thường bị nhằm lẫn là binh gia Thần Nhân Thừa Lộ giáp, điều kỳ lạ là bộ bảo giáp này phủ kín đủ loại vết thương, chỗ ngực lại lộ ra một lỗ thủng giống như bị trường kiếm đâm thấu.
Nam tử trẻ tuổi mặc vào bảo giáp không biết tên, chậm rãi đi về phía trước vài bước, đột nhiên quay đầu cười nói với cô gái tên là Hiệt Tú: "Chồng trước của ngươi tất cả đều không bằng ta, duy chỉ có một chuyện, đời này ta đều đuổi không kịp hắn, đó chính là bày trò cười."
Hắn vươn một tay, đưa tay chỉ hướng đại kỳ đối phương xa xôi, khóe miệng nhếch lên, nói với cô gái: "Ví dụ như mời kiếm tu còn mời binh gia tu sĩ, công tử nhà ngươi thiếu chút nữa đã bị hắn chọc cười tới chết."
Mỹ nhân tháo giày cho nam tử trẻ tuổi kia, ngồi trên đất, lưng tựa giường, ôm bụng cười to, phong tình vạn chủng.
Nam nhân trẻ tuổi chuyển hướng đại trận quân địch, ngửa mặt lên trời cười to,"Thê thiếp người khác tốt, quả phụ nhà người khác càng tốt hơn!"
Nam tử nặc bảo giáp như sương tuyết, đột ngột từ mặt đất mọc lên, phá không mà đi, trực tiếp phóng qua ky trận đại quân bên ta, ở trên đỉnh đầu thiên quân vạn mã như cầu vòng trắng bắc ngang bầu trời. Nơi cực Bắc Ngai Ngai châu, băng thiên tuyết địa vô cùng vô tận, phong tuyết mãnh liệt, không thấy mặt trời.
Có người khoác một chiếc áo lông cừu tuyết trắng, ngẫu nhiên bị phong tuyết thổi cho áo lông cừu dính sát vào thân, mới có thể phát hiện dáng người thon thả, bị che khuất, chèn ép rất thấp dưới chiếc mũ lông cừu thật lớn, lộ ra một đôi mắt sáng ngời.
Người này bên hông huyền bội trường đao vỏ đen bóng chỉ lộ ra một đoạn ngắn.
Thi thoảng nàng sẽ đưa tay ra khỏi chiếc áo khoác rộng, lấy ngón cái nhẹ nhàng vuốt vuốt chuôi đao.
Lộ ra một đoạn cổ tay trắng nõn như ngọc, còn trắng hơn so với tuyết, nhưng lại nổi lên sắc thái trong suốt.
Hẳn là một cô gái trẻ tuổi.
Lại dám can đảm một mình hành tâu giữa nơi băng tuyết rét lạnh đến xương, ở Ngai Ngai châu nơi cực bắc của cửu lục địa, nàng đang đi ở nơi cực bắc của Ngai Ngai châu.
Một vị Kim Đan cảnh Luyện khí sĩ cũng chưa chắc dám to gan như thế, một mình bắc du.
Cô gái lấy ra một cái bánh bao cứng như sắt, nhẹ nhàng cắn xé nuốt xuống, tầm mắt thủy chung dừng ở phía trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận