Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1578 - Có Những Trùng Phùng Thật Trớ Trêu (1)



Chương 1578 - Có Những Trùng Phùng Thật Trớ Trêu (1)




Nói đến đây, Phạm Ngạn cười mang ý vị sâu xa, tay đặt trên ngực làm tư thế vẽ ra nửa vòng tròn: “Cô nương thế này này. Ta nói trước, nếu không lọt được vào mắt xanh của Cố đại ca, ta sẽ chỉ để nàng gỡ thịt cua thôi, nhưng nếu như nhìn vừa mắt muốn dẫn về Thanh Hạp đảo làm nha hoàn thì hãy nhớ đến công lao này của ta, vì đưa nàng đến Trì Thủy thành Thạch Hào quốc mà đã phí biết bao công sức, tốn biết bao tiền của!”
Cố Xán cười tủm tỉm nói: “Chứ không phải thật ra vị cô nương có cơ hội tiếp cận ta đã bị người ta đánh tráo, đổi thành người của kẻ thù trăm phương ngàn kế muốn ám sát ta đó chứ?”
Phạm Ngạn nghe vậy thì ngây ra như phỗng: “Vậy phải làm sao đây? Tiểu đệ ta đã tiêu nhiều bạc như vậy, thế mà lại đổ sông đổ biển rồi à?”
Nguyên Viên, một tên rất biết đầu thai, đang cười trên nỗi đau của người khác.
Trước khi Cố Xán vào Thanh Hạp đảo, Lữ Thải Tang chính là hỗn thế tiểu ma đầu nhiệm kỳ trước của Thư Giản hồ, trong lòng hắn xem thường tên Phạm Ngạn ngu xuẩn, chỉ biết biếu tiền vô ích, kiểu người nào cản ta ta sẽ đập tiền, như vậy sẽ không ai kết thù không đội trời chung với ta nữa, ai cũng vui mừng. Tất cả các đảo chủ của Thư Giản hồ đều cần mấy cái túi tiền cảm thấy dùng tiền vui hơn kiếm tiền như vậy, huống chi Trì Thủy thành là một trong ba tòa thành lớn giáp biên Thư Giản hồ, trong túi thật sự có rất nhiều tiền.
Dáng người thiếu niên Lữ Thải Tang mềm mại nhỏ nhắn tuấn mỹ, mặc bộ quần áo trắng như tuyết. Hoàng Hạc đã từng nói đùa rằng Lữ Thải Tang chỉ cần bôi lên chút son phấn thì đi làm khai khâm tiểu nương cho Cố Xán cũng dư sức, chẳng qua phải để thêm hai cái bánh bao lớn trong ngực mới được. Kết quả là Lữ Thải Tang giận tím mặt, ra tay đánh nhau, đánh chết một võ đạo tông sư liều chết bảo vệ Hoàng Hạc ngay tại chỗ. Chẳng qua cuối cùng cũng phải nhờ Cố Xán khuyên nhủ, nhưng mà cũng rất rõ ràng, mối quan hệ giữa Lữ Thải Tang và Hoàng Hạc, con trai độc nhất của đại tướng quân Thạch Hào quốc đã tan vỡ. Sau đó Hoàng Hạc hối hận không thôi, nghĩ rất nhiều cách để cứu vãn lại mối quan hệ nhưng Lữ Thải Tang lại không thèm cho hắn chút mặt mũi nào.
Lữ Thải Tang nói rõ ràng với Cố Xán: “Xán Xán, yên tâm đi, ta đã kiểm tra rồi, chỉ là một hạt giống tu đạo dưới ngũ cảnh mà thôi, dáng vẻ thật sự không tệ, có danh tiếng rất lớn ở Thạch Hào quốc, những cô nàng mà ngươi thu vào đại viện trong Thanh Hạp đảo mà so với nàng đúng là dong chi tục phấn nhìn bẩn con mắt.”
([Dong chi tục phấn: ví con người chỉ biết tô son điểm phấn, trang điểm ăn mặc dung tục, không có tu dưỡng cũng không có văn hóa.)
Cố Xán quét ngang một cước, khẽ đá nhẹ vào chân Lữ Thải Tang mắng: “Đầu óc ngươi bị nước vào à, sao lại vẽ vời thêm chuyện, hại ta chẳng có chút ngạc nhiên nào nữa.”
Lữ Thải Tang trợn tròn mắt nhìn Cố Xán một chút, đúng là có mấy phần xinh đẹp, trong lòng Tần Giác và Triều Triệt cảm thấy quái lạ không thôi, chỉ là không dám để lộ ra ngoài.
Mặc dù mọi người đều là một trong thập hào kiệt Thư Giản hồ nhưng người có lòng đều biết rõ trong chín người này ai có mấy cân ai có mấy lượng, phải có tính toán, ví dụ như Hoàng Hạc, trong một lần không suy xét đã xem mình như là huynh đệ có thể chia sẻ lòng mình với Lữ Thải Tang, sau đó liền đập phải sắt cứng, nghe nói sau khi trở lại phủ đại tướng quân, ban đầu còn phàn nàn kêu oan nhưng kết quả lại bị phụ thân mắng cho máu chó đầy đầu.
Thiếu đảo chủ Nguyên Viên của Hoàng Oanh đảo được cha mẹ đặt tên ở nhà là Viên Viên nhìn trái nhìn phải buồn bực nói: “Cố Xán, con Đại Nê Thu kia của huynh đâu, không theo chúng ta lên bờ à? Con đường của Trì Thủy thành năm ngoái chúng ta đã đi qua một lần rồi, đủ để Đại Nê Thu đi mà.”
Hai tay Cố Xán lồng trong mãng bào, cười tủm tỉm nói: “Tiểu Nê Thu sẽ ở lại trong hồ, không đi vào thành tham gia náo nhiệt với đám người chúng ta, gần đây nó di chuyển nhiều, uống nước nhiều quá, bởi vì năm ngoái nó ăn quá nhiều luyện khí sĩ, lại còn gộp tinh hoa thủy vận của hai tòa đảo lớn lại với nhau rồi nuốt hết xuống bụng cho nên năm nay vẫn thường bế quan dưới đáy hồ. Nói cho các ngươi một tin tốt này, chúng ta là huynh đệ trong nhà nên ta mới nói cho các ngươi nghe bí mật này, nhớ kỹ đừng nói ra ngoài nha! Rất nhanh thôi, Tiểu Nê Thu sẽ trở thành Nguyên Anh cảnh hàng thật giá thật, đến lúc đó trong cả Thư Giản hồ này, đến sư phụ Đoạn Giang chân nhân của ta cũng không phải là đối thủ của Tiểu Nê Thu, ừ, có thể cũng chỉ có mình lão gia hỏa đã rời khỏi Cung Liễu đảo nhiều năm kia mới có tư cách đánh nhau với Tiểu Nê Thu thôi.”
Phạm Ngạn sững sờ nói: “Cố đại ca, huynh đã đồng ý với ta khi nào thấy vui thì để ta sờ sờ đầu Đại Nê Thu, để ta đi rêu rao khắp nơi với mọi người, lời này còn giữ không?”
Cố Xán có hơi ngửa đầu nhìn cái tên lỗ mãng này. Trên đời này đúng là có đồ đần mà, không phải kiểu thông minh giấu tài mà là thiếu thông minh thật sự, điều này chẳng liên quan gì đến nhiều tiền hay không nhiều tiền, cũng chẳng có liên quan gì đến chuyện cha mẹ hắn có thông minh hay không. Cố Xán mỉm cười nói: “Giữ lời chứ, sao lại không giữ, Cố Xán ta nói chuyện sao lại không giữ lời được?”
Phạm Ngạn cười rạng rỡ, khoa tay múa chân.
Kết quả là Cố Xán lại đá một cước vào đũng quần hắn: “Uổng công vóc dáng ngươi đã lớn nhưng mà chim nhỏ vẫn nhỏ như vậy.”
Phạm Ngạn đau đến xoay người che đũng quần nhưng vẫn không tức giận mà nói với giọng cầu khẩn: “Cố đại ca, đừng như vậy mà, chuyện gì cha mẹ ta cũng có thể đồng ý nhưng chỉ có chuyện nối dõi tông đường là không cho phép ta ẩu tả! Những lời lần trước huynh dạy ta, nói cái gì mà anh hùng hảo hán trên đời này nếu không sống cô độc đến già thì còn có mặt mũi nào chào hỏi bạn bè trên giang hồ, hại mẫu thân ta bị chọc tức đuổi theo đánh ta một trận, mẫu thân ra tay không nặng lắm, thật ra ta cũng không bị thương gì nhưng mắt mẫu thân ta thì đỏ lên, khiến ta đau lòng.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận