Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1731 - Trùng Hợp Vậy, Ta Cũng Là Một Kiếm Khách (8)



Chương 1731 - Trùng Hợp Vậy, Ta Cũng Là Một Kiếm Khách (8)




Trần Bình An cười nói: "Được rồi, nói nhảm đến đây thôi. Ngươi tài ba thế nào ta đã biết rồi."
Hồ Hàm cũng đưa một tay ra sau lưng, tay còn lên giờ lên móc ngón tay, tươi cười nói: “Có qua có lại mới toại lòng nhau, lần này đổi thành ngươi ra tay trước, để tránh khiến ngươi cảm thấy là ta đang bắt nạt vãn bối, không có khí thế của một trưởng bối.”
Trên thực tế, chỉ cần họ đánh nhau trong khoảng cách gần, Hồ Hàm, biệt danh "Thợ rèn" sẽ luôn chiếm được lợi.
Chỉ có phụ mẫu đặt sai tên, không chuyện giang hồ đặt sai biệt danh.
Sau khi Mã Đốc Nghi nghe thấy câu nói “Chỉ cần tay và tim đồng lòng là có thể kiểm soát được mọi thứ" của Trần Bình An thì suýt chút nữa đã bật cười ra tiếng.
Lúc đầu nàng ta còn tưởng là Trần tiên sinh chỉ đang tùy tiện bịa chuyện nói xạo mà thôi, nhưng khi Mã Đốc Nghi chợt bình tĩnh lại, nhìn bóng lưng của tên đó, chẳng lẽ thật sự là học vấn và quyền ý tương thông, có thể kiểm chứng cho nhau đó chứ?
Nếu đối lại là người khác, Mã Đốc Nghi sẽ không bao giờ có ý nghĩ quái đản như vậy, nhưng khi người này là Trần Bình An, Mã Đốc Nghi cảm thấy mọi chuyện lỡ như trên thế gian này, nếu xảy ra với Trần Bình An thì hình như rất có thể sẽ là phần “lỡ” đó.
Ví dụ như ai sẽ giống như hắn ngồi khô tọa trong căn phòng ở cổng của núi đảo Thanh Hạp?
Hay là ai sẽ thật sự rời khỏi hồ Thư Giản, có chuyến đi lần này?
Trần Bình An tiến lên một bước.
Hắn vẫn rất qua loa, hời hợt, hoàn toàn không hề thể hiện một chút hình ảnh của tông sư nào.
So với Hồ Hàm mỗi lần ra tay, nắm đấm đều chấn động, đấm nát những bông tuyết xung quanh, thì rõ ràng là khác biệt như trên trời dưới đất.
Hồ Hàm đang gặm nhấm chút dư vị đã đến rồi.
Thanh niên thâm sâu bí ẩn trước mặt chắc chắn đã bị trọng thương nên mỗi lần ra tay đều trông giống như... một tiên sinh phòng sổ sách làm công việc kinh doanh nhỏ, đang tính toán một khoản lợi nhuận nhỏ bé.
Thật sự hoàn toàn không hề nhìn thấy sự kiêu ngạo của một võ phu thuần túy!
Sát khí của Hồ Hàm dâng trào trong lồng ngực, hoàn toàn thả lõng tay chân.
Trong phút chốc, nhịp tim của Hồ Hàm thắt lại, trực giác mách bảo hắn ta không nên để người đó đấm mình, tuy nhiên, lẽ thường của võ học và kinh nghiệm giang hồ cũng nói với Hồ Hàm rằng sau khi đến gần, chỉ cần hắn ta không nương tay, sớm hay muộn gì đối phương cũng chỉ có một con đường chết.
Có lẽ là do tinh thần bất an mà thôi.
Cú đấm đã đến.
Sau khi Hồ Hàm đón nhận một cú đấm, hắn ta lớn tiếng bật cười: “Còn không bằng các tiểu nương đang gãi ngứa…”
Sau đó, Hồ Hàm không cười được nữa.
Một cú đấm tới, rồi nhiều cú đấm tới.
Khí thế giống như một thác nước đổ xuống ba ngàn mét.
Hồ Hàm phải đón nhận hết quyền này đến quyền khác, hai bóng người bay lung tung, gió tuyết cuồn cuộn trên đường.
Cho dù thực sự là Kim Thân cảnh như tờ giấy thì cũng vẫn là Kim Thân cảnh đáng tự hào của chốn giang hồ!
Sau bảy tám cú đấm, trán Hồ Hàm hơi đổ mồ hôi.
Sau mười một cú đấm, Hồ Hàm không chỉ đổ mồ hôi đầm đìa mà khóe miệng còn có máu rỉ ra.
Còn thanh niên đấm càng lúc càng nhanh vẫn hoàn toàn không hề có dấu hiệu kiệt sức hay muốn dừng tay lại.
Hồ Hàm vô cùng bức bối, đường đường là một võ phu cảnh thứ bảy, vậy mà lại dứt khoát bỏ ý định đánh trả, cương khí lan rộng khắp các kinh mạch trong cơ thể, bảo vệ tất cả các huyệt đạo quan trọng, để mặc cho chàng trai trẻ tiếp tục ra quyền. Quyền ý có thể kéo dài, nhưng chân khí thuần khiết của võ giả cuối cùng cũng sẽ có lúc cạn kiệt, đến lúc đó sẽ là thời điểm tốt nhất để Hồ Hàm tung ra đòn.
Nhưng Hồ Hàm lại nghe thấy Tằng tiên sinh ở phía sau xa xa hét lớn: "Hứa tướng quân, mau chóng giúp Hồ Hàm cắt đứt quyền ý của người này đi!"
Hứa tướng quân cau mày, nhưng cũng không chút do dự đã thúc ngựa xông đến.
Hắn ta được gọi là người đầu tiên sử dụng chiến mã của Thạch Hào quốc, ngồi trên lưng ngựa, tay cầm trường giáo, sức chiến đấu vượt trội, không phải là võ nhân theo ý nghĩa thông thường.
Sở dĩ Hồ Hàm lúc trước bằng lòng sánh vai cùng người này, thậm chí còn nói cười, đương nhiên đây mới là nguyên nhân cơ bản, tất cả mọi thứ đều phải dựa vào bản lĩnh để nói chuyện.
Còn về "Hoành sáo phú thi lang" được lan truyền khắp cả trong triều đình và ngoài đường phố của Thạch Hào quốc, bắt nguồn từ lần đầu tiên người này vào cung yết kiến hoàng đế, hắn ta đã được đặc biệt cho phép mang theo trường giáo vào hoàng cung. Sau đó, trước mặt tất cả văn võ bá quan, vào lúc kết thúc phiên họp triều của ngày hôm đó, hoàng đế bệ hạ đã ra lệnh cho người mang đến một con ngựa hung dữ chưa được thuần phục, bảo hắn ta cưỡi ngựa cầm trường giáo. Hắn ta đã dùng đầu nhọn của thanh trường giáo, ông đã viết một bài từ phú truyền thế về Thạc Nho của Thạch Hào quốc trên một phiến đá dài, hơn nữa nhất định phải cưỡi ngựa không ngừng nghỉ, nếu không sẽ bị tước mất thanh trường giáo tổ truyền đó, đồng thời bị trục xuất khỏi biên quân. Còn nếu hoàn thành sẽ có thưởng to, sẽ có được chức võ quan chính tứ phẩm!
(Nho thạc (硕儒): một nhà nho học uyên thâm, thạc được trích từ chữ “thạc sĩ”)
Cuối cùng, trong một khắc hắn ta đã nổi danh khắp cả nước.
Hắn ta nhẹ nhàng hạ thanh trường giáo xuống, ở dưới bậc thềm quỳ xuống dập đầu cảm tạ long ân của Hoàng đế bệ hạ.
Lúc đó vị võ tướng trẻ toàn thân run rẩy, giọng nói cũng kích động vô cùng.
Tất cả mọi người đều cảm thấy thanh niên võ công thịnh vượng này đang cảm kích chảy cả nước mắt không thể nào khống chế được.
Long nhan của hoàng đế bệ hạ cũng vô cùng vui vẻ, đích thân ban cho hắn ta danh hiệu "Hoành sáo phú thi lang".
Nhưng suốt bao nhiêu năm qua, hắn ta vẫn luôn vì thế mà tức giận, bất bình, coi đó là một nỗi nhục nhã lớn trong đời mình!
Bốn đời tổ tiên, thanh trường giáo đã thấm máu của vô số kẻ thù, hết lần này đến lần khác cha truyền con nối, nhưng sau khi được giao đến tay hắn ta, thì lại lưu lạc đến mức như một cây kim cho nữ tử thêu thùa may vá!
Hắn ta, Hứa Mậu, biết bao đời đều trung thành nhiệt huyết, tổ tiên đã hắn dũng mãnh lao thẳng tiến đến chỗ chết, trên chiến trường chưa bao giờ có bất kỳ tiếng hoan hô hay vỗ tay nào, còn Hứa Mậu hắn ta sao có thể trở thành một đào kép cố gắng đi lấy lòng mọi người được?



Bạn cần đăng nhập để bình luận