Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 901: Hương Khói Lượn Lờ (1)

Chương 901: Hương Khói Lượn Lờ (1)Chương 901: Hương Khói Lượn Lờ (1)
Chương 901: Hương Khói Lượn Lờ (1)
Biển mây phía trên Lão Long thành kia, một cô gái quần áo màu xanh lục nhẹ nhàng nhảy lò cò, lúc rơi xuống đất bắn ra từng trận mây mù, thi thoảng cô lại lấy ra một hạt châu lưu ly lớn cỡ nắm tay, ném tới ném lui.
Cuối cùng cô nhắm đến một nơi nào đó trong biển mây, bắn vút đi, hai tay duỗi thẳng kề sát má ngoài hai đùi, hai chân khép lại, cả người rơi thẳng xuống dưới, rơi vào nơi nào đó trong nội thành Lão Long thành.
Tựa như trên trời rớt xuống một cọng hành lá.
Tốc độ cực nhanh, một khắc trước khi rơi chạm đất, cô gái tên là Phạm Tuấn Mậu phiêu nhiên hạ xuống đất.
Chính là hậu viện hiệu thuốc bắc Khôi Trần.
Chưởng quầy Trịnh Đại Phong ngồi xổm trên bậc thang hút thuốc lá rời.
Phạm Tuấn Mậu hỏi: "Chuyện này là sao?”
Sương khói lượn lờ, không thấy rõ thần sắc khuôn mặt Trịnh Đại Phong, chỉ nghe hán tử chậm rãi nói: "Thiếu nợ thì trả tiền, thiếu mệnh đổi mệnh. Ta không giống như Lý Nhị, hắn chỉ tìm người già, ta thì lớn nhỏ già trẻ đều muốn tìm."
Phạm Tuấn Mậu nhìn hán tử vốn cả ngày vui cười này, ánh mắt thích thú.
Chó cả đời không bỏ được tật ăn phân.
Đã bao nhiêu năm trôi qua rồi, vẫn giữ tính khí như vậy, giống như không nghiêm túc cả đời, chỉ vì muốn nghiêm túc một lần này duy nhát.
Xa xôi thật xa xôi, bốn tòa Thiên môn, ba vị thần tướng đều vì các loại nguyên nhân mà bỏ qua chức trách, vì thế không thể đỡ "Phản quân", nhường ra một con đường, duy chỉ có thiên môn phía nam, kẻ bị coi là tham sống sợ chết cùng cà lơ phát phơ nhất kia lại không muốn tránh ra, chết cũng không lui.
Đương nhiên, kết quả của chết cũng không lui, chính là sẽ chết.
Bị người ta một kiếm đóng đỉnh ở trên đại trụ Thiên môn.
Vô luận địch ta, mọi người đều cảm thấy khó hiểu.
Vị thần tướng muốn chết này, thật sự làm cho người ta không tìm ra lý do gì.
Phạm Tuần Mậu thở dài một tiếng ở trong lòng, thật ra cô không muốn biết, nhưng đáng tiếc lại cứ biết.
Thánh nhân Nguyễn Cung đã ở bên trong đại sơn phía tây chính thức khai tông lập phái, đệ tử chính thức tạm thời chỉ có ba người.
Kiếm phô vẫn mở cửa bên bờ Long Tu hà, vẫn chưa đóng cửa, Nguyễn Cung để lại cô gái một trong những đệ tử khai sơn, cô thiếu khuyết ngón tay cái tay cầm kiếm, vì thế từ huyền bội kiếm ở bên hông bên phải, đã chuyển thành cầm kiếm tay trái. Thời điểm độc nữ của Nguyễn Cung, Tú Tú cô nương dọn đến Thần Tú Sơn, nghe nói tùy thân mang theo một lòng gà, cứ cầm trong tay, để cho các lộ thần tiên không nhịn được đưa mắt nhìn lại, tưởng lầm là cái gì linh cầm dị thú rất đáng gờm, sau lại một vài Luyện khí sĩ đi qua Thần Tú Sơn mỗi khi nhắc tới chuyện này đều cảm thấy buồn cười, thì ra ổ gà mái mẹ và đàn gà con kia chỉ là thứ đồ chơi tầm thường dễ dàng bắt gặp trên phó.
Vì thế một ít tiên gia môn phái xung quanh đỉnh núi đều cảm thấy Tú Tú cô nương vẫn còn có chút tính trẻ con, lúc này mới được coi là đạo tâm chân chính.
Bọn họ còn nhìn nhận rất nghiêm túc, cho nên một vài tu sĩ trẻ tuổi dời đến phủ đệ mới tinh, cũng bắt đầu cân nhắc học vấn bên trong, cảm thấy thâm ý sâu sắc.
Không hỗ là Tú Tú cô nương, không hỗ là tu sĩ thiên tài từng được Phong Tuyết miếu ký thác kỳ vọng cao.
Quả nhiên làm chuyện gì đều lộ ra huyền diệu, mọi chuyện phù hợp đại đạo.
Thiếu niên trường mi họ Tạ, sau khi nghe chuyện, cảm thấy rất thú vị, xem chuyện này như chuyện đùa, kể lại cho Tú Tú tỷ nghe, Nguyễn Tú lúc ấy đang ngồi ở trên ghế trúc nhỏ xanh biếc, nhìn con gà mái mẹ khí thế nghênh ngang dẫn theo một đàn gà con, mổ bới chung quanh, chỉ là nói câu như vậy a, không có câu tiếp theo.
Thiếu niên họ Tạ phúc duyên thâm hậu, nhìn Tú Tú tỷ tâm hồn lãng đãng treo ngược cành cây. Hắn nhíu nhíu đầu mày, động tác này khiến cho lông mày hắn trông còn dài hơn nữa.
Nguyễn Cung là tu sĩ Ngọc Phác cảnh lại có "Nhà mẹ đẻ" Phong Tuyết miếu là quả núi tựa lưng, hơn nữa bởi vì am hiểu chuyện đúc kiếm, giao hữu rộng khắp, cho nên có thể lấy chữ tông làm hậu tó, gọi là Long Tuyền Kiếm Tông.
Thật ra mới đầu Nguyễn Cung chỉ muốn lấy hai chữ "Kiếm Tông" sừng sững hậu thế, khí phách thật lớn, nhưng mà thứ nhất Trung Thổ Thần Châu sớm đã có Kiếm Tông tôn tại trên đời, không hợp quy củ nho gia định lập, thứ hai cũng có vị tri kỉ hảo hữu đến chúc mừng, lén khuyên can Nguyễn Cung, khai tông lập phái ở bản đồ Đại Ly, cũng đã đủ cây to đón gió lớn, không cần bỏ quá nhiều khí lực vào loại chuyện này.
Nguyễn Cung tuy cuối cùng định ra tên tông phái là "Long Tuyền Kiếm Tông", nhưng mà trong lòng vẫn có chút khó chịu, lên núi xuống núi, cũng không thích đi ngang qua đền thờ dưới chân núi treo tắm biển nọ, khiến cho Đại Ly quan phủ dẫn Lô thị hình đồ mở một đường nhỏ, chuốc lấy không ít nghị luận, ai ai cũng cảm thấy đây không phải dấu hiệu tốt, cái này không phải cố ý không đi đại đạo, mà đi bàng môn tả đạo sao?
Nhưng mà Nguyễn Tú cùng ba vị đệ tử khai sơn đều biết nguyên do.
Nguyễn Cung ném ra câu sau đối với bốn người, tương lai ai có thể danh chính ngôn thuận bỏ đi hai chữ phía trước Long Tuyền Kiếm Tông, người đó chính là kẻ đảm nhiệm tông chủ tiếp theo.
Hôm nay Long Tuyền Kiếm Tông nổi bật có một không hai ở Đại Ly vương triều.
Trừ đỉnh núi Thần Tú Sơn là tông môn chủ sơn do Đại Ly Tống thị khai sơn làm lễ vật, xung quanh Bảo Lục sơn, Thải Vân phong, Tiên Thảo sơn ba đỉnh núi này, Trần Bình An cho thánh nhân Nguyễn Cung thuê ba trăm năm, xem như sớm thu nạp vào bản đồ Long Tuyền Kiếm Tông.
Đây là một ván mua bán tốt.
Người khác cầm theo đầu heo còn không tìm ra miếu, vào cửa rồi muốn thực sự thắp hương thành công, lại là một chuyện khó khác. Cho nên Trần Bình An tu vi không đáng giá nhắc tới nhưng là đại địa chủ Long Tuyền quận, khoản mua bán này thực có lời.
Hơn nữa Ngụy Bách bắc nhạc chính thần vừa mới được sắc phong, từng mang theo Trần Bình An đi dạo địa giới bốn phương, lại là một lá bùa hộ mệnh ánh vàng rực rỡ.
Nghe nói hai thư đồng nha hoàn, bên hông đều đeo Thái bình vô sự bài do Đại Ly triều đình ban phát cho Luyện khí sĩ công huân, cái này cũng là bùa hộ mệnh.
Có ba tắm bùa hộ mệnh này, ở Long Tuyền quận đừng nói là đi ngang, thiết nghĩ người may mắn Trần Bình An kia muốn đi ngược cũng không có vấn đề gì.
Chỉ tiếc thiếu niên nọ đã biến mắt, nghe nói là đi xa rồi.
Quá nửa là kẻ không biết hưởng phúc.
Thần Tú Sơn có một bên là vách đá lớn, vách núi nghìn năm sừng sững không dựa vào đâu.
Có bốn chữ viễn cỗ nhai khắc, là "Thiên khai thần tú", sau khi Nguyễn Cung khai tông, hầu như mỗi ngày đều sẽ có Luyện khí sĩ ngự phong tới, thưởng thức phong thái bốn chữ to lớn kia, cảm thấy Nguyễn Cung lựa chọn Thần Tú Sơn làm tông môn chủ sơn, nói không chừng là thiên ý thần thụ huyền diệu khó giải thích.
Nhưng mà Nguyễn Tú chưa bao giờ đi tới vách đá bên kia để giúp vui, hình như chưa từng đến đó lần nào. Nguyễn Tú không thích hoạt động hình như vóc dáng cao hơn một chút, béo lên một xíu, cằm tròn trịa hơn.
Nguyễn Cung cảm tháy rất tốt.
Thật ra trên đời này phụ thân nhìn nữ nhi, đa phần là như thế nào cũng thấy đẹp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận